Chúc Hạ Dương vừa quay lại tiệm thì đã nhìn thấy có không ít người đang vây quanh một cái bàn, trong tay ai nấy đều cầm điện thoại di động chụp gì đó.
Những khách cũ đã quen với nhân viên trong tiệm, cũng không còn kích động như vậy nữa.
Hơn nữa chủ blog "Anh trai tin tức thần quái" gì đó cũng đã đăng hình mỗi nhân viên trong quán lên, hơn nữa cũng đã giới thiệu rất cặn kẽ.
Sau khi Chúc Hạ Dương hỏi Mạc Thần mới biết được người đó chính là anh chàng đến tiệm chụp lén đó, Mạc Thần đã lập kế hoạch hợp tác với anh ta, một người cần người theo dõi, một người cần nổi tiếng, cả hai đều được như ý.
Nếu như việc này do Mạc Thần làm, Chúc Hạ Dương cũng yên tâm nên cũng không hỏi nhiều.
Vậy thì ai mới có thể khiến những khách hàng này sục sôi như vậy?
Không phải là Dạ Minh chứ?
Chúc Hạ Dương nghĩ vậy bèn vội vàng lao đến.
Nếu gương mặt đẹp trai của Dạ Minh thật sự bùng nổ trên mạng như trước thì cửa tiệm sẽ bị chen chúc đến mức sập mất.
Hơn nữa nếu như có nhiều cô gái la liếm người của mình như vậy thì sẽ rất khó chịu đó.
"Tránh ra một chút, tránh ra một chút!"
Chúc Hạ Dương chui vào đám người, lại thấy được Dư Hi ngồi bên cạnh bàn.
"Dư Hi, sao cô lại đến đây?"
Chúc Hạ Dương kinh ngạc.
Cô không ngờ Dư Hi lại còn tìm ra chỗ này, còn thản nhiên đối mặt với những khách hàng "nhiệt tình" như vậy.
Dư Hi vẫn mặc quần áo màu trắng, trong tay cầm một thanh kiếm, tóc búi lên cao, cứ như là một cao thủ nữ hiệp trong phim cổ trang.
Thảo nào lại hấp dẫn những người này chụp lấy chụp để.
"Vân Bà để tôi đến bên cạnh cô, hoàn thành nhiệm vụ!"
"Nhiệm vụ gì?"
"Vân Bà định ngày mười lăm tháng sau sẽ mở tiệc chiêu đãi những đồng đạo trong thiên hạ, trước ngày mười lăm, Vân Bà hy vọng cô có thể nhanh chóng giúp gia tộc Bắc Minh lấy lại uy danh."
...
Vẻ mặt Chúc Hạ Dương cạn lời.
Bà lão này điên rồi sao?
Một gia tộc bị người đời lãng quên gần một vạn năm muốn được mọi người biết đến trong vòng một tháng, thật sự là mơ mộng hão huyền.
Dù có chia Chúc Hạ Dương ra làm mấy phần thì cô cũng không làm được.
"Bà ta gấp gáp muốn để gia tộc Bắc Minh tái xuất trước mặt mọi người như vậy sao? Một tháng sao mà được?"
"Nhưng Vân Bà lại muốn như vậy, một là phái tôi đến truyền tin, hai là để tôi ở bên cạnh giúp cô."
Tuy Dư Hi ở lại là điều tốt nhưng mà Chúc Hạ Dương vẫn cảm thấy hơi khó.
Bà lão này vốn không xem những lời mình nói ra gì, xem ra thật sự xem mình là một công cụ.
"Thật ra trước đại điển phong tế, ngày nào chúng ta cũng ra ngoài nhận nhiệm vụ là đang chuẩn bị trước, Vân Bà đã cho người truyền tin về gia tộc Bắc Minh ra ngoài, hơn nữa trước đó chúng tôi đi trừ tà, gia tộc Bắc Minh cũng đã đến tai một số người.
Nhưng mà như vậy vẫn chưa đủ, chúng ta cần phải làm chuyện càng chấn động hơn thì mới có thể khiến người đời một lần nữa nhìn thấy và lại biết đến gia tộc Bắc Minh chúng ta."
Nghe Dư Hi nói xong, Chúc Hạ Dương mới biết hóa ra bà lão kia đã tính toán xong từ lâu rồi.
Chuyện càng chấn động hơn là gì chứ?
Chúc Hạ Dương có hơi đau đầu, cũng không biết là có thể lấy được tinh châu hay không mà lại đụng phải một bà lão chỉ hám lợi trước mắt.
Sau khi bà nội biến mất, hoa bên ngoài tiệm dù được Chúc Hạ Dương chăm sóc tưới nước nhưng không hiểu tại sao vẫn bị chết vài bụi cây.
Chúc Hạ Dương không thể làm gì khác hơn là gọi điện để Thanh Lăng mang mấy chậu khác đến.
Sau khi gia đình Thanh Lăng trắng tay, dưới sự giúp đỡ của Thanh Mai đã tìm được nơi ở, tiếp tục kinh doanh tiệm hoa của bà nội cô ấy.
Bình thường khi Thanh Lăng đi học thì mẹ cô ấy sẽ trông tiệm, dù Thanh Vân có lúc vẫn hơi hốt hoảng nhưng vẫn có thể giúp cô ấy giao hàng.
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Thanh Vân lúc dời chậu hoa lớn xuống khỏi xe ba gác, Chúc Hạ Dương xoay người lên lầu.