Mở cửa nhìn Dạ Minh đang nhắm mắt ngồi trên ghế sofa tu luyện, Chúc Hạ Dương nhìn sang chậu hoa vãng sinh đang mở đôi mắt to tròn trong hộp gỗ, còn cả Trường Sinh đang ở bên cạnh nói.
Sau khi hoa vãng sinh này được đưa đến đây, ngày nào Trường Sinh cũng ở bên cạnh hoa vãng xinh.
Chúc Hạ Dương không làm phiền Dạ Minh, ôm hoa vãng sinh đi xuống lầu.
Mà Trường Sinh thấy thế cũng vội vàng đi theo.
...
"Hiểu Uyển, em mời ông ấy vào đây."
Sau khi Hiểu Uyển dẫn Thanh Vân đến, Chúc Hạ Dương nói với hoa vãng sinh: "Nhóc con kia, nếu mày có thể khiến ông ta trở nên ngớ ngẩn, vậy chắc cũng có thể khiến ông ta trở lại dáng vẻ ban đầu chứ? Hay là mày thử một chút đi?"
Dứt lời hoa vãng sinh phát ra tiếng kêu ti tỉ, cứ như là hiểu được vậy, bay ra khỏi hộp, bay đến đỉnh đầu của Thanh Vân.
Hoa Vãng sinh bay lòng vòng trên đỉnh đầu của Thanh Vân, chr thấy hai mắt của Thanh Vân nhắm lại, dần dần thả lỏng, cả người bỗng tỏa ra rất nhiều bụi phấn màu trắng, được hoa vãng sinh hút vào.
Sau đó Chúc Hạ Dương mới biết được đó là phấn hoa của hoa vãng sinh.
Lúc hoa vãng sinh quay lại hộp gỗ thì Thanh Vân lại mở mắt ra, không còn ánh mắt ngây ngẩn nữa mà là một đôi mắt trong suốt có hồn.
"Tôi bị làm sao? Đây là đâu vậy?"
Thanh Vân mờ mịt nhìn xung quanh, sau đó đưa tay vỗ trán, dáng vẻ rất mệt mỏi."
"Y Bạch sư huynh!"
Y Bạch nhanh chóng đi qua đó.
"Anh biết lái xe ba gác không, đưa ông ấy về đi, nhìn ông ấy như vậy có vẻ không tiện lái xe."
Y Bạch gật đầu sau đó đỡ Thanh Vân ra ngoài.
Chúc Hạ Dương biết thanh niên thư sinh nho nhã không nhiễm bụi trần như Y Bạch lái xe ba gác đi trên đường là một cảnh tượng rất đặc biệt.
Có khi ngày mai lại có bài đăng mới.
Mà chủ blog "Anh trai tin tức bát quái" vẫn luôn đăng bài về cửa tiệm số 47, hình ảnh cũng luôn thay đổi, nhưng mà mình không hề thấy anh ta chụp hình trong tiệm mà.
Lẽ nào anh ta đứng trong bóng tối chụp lén?
Nhưng mà có một số hình ảnh không thể chụp trộm mà có được.
Hơn nữa lần cuối là trước khi mình ở trấn Khê Cổ chưa về.
"Hiểu Uyển, trước đó có ai đến tiệm chụp ảnh không?"
"Trong tiệm ngày nào cũng đều có người chụp ảnh mà!"
Vì hoàn cảnh trong tiệm rất tốt, hơn nữa còn là tiệm hot trên mạng nên mỗi ngày đều có khách, cũng có những người đi du lịch từ nơi khác đến chụp ảnh như cơm bữa.
Trước đó mình không ở đây, sau này sẽ cố tình để ý thử, tìm lúc nào đó hỏi Mạc Thần cho rõ là được.
Vì Dư Hi đến nên Chúc Hạ Dương cũng không còn chỗ nào để sắp xếp cho cô ấy, bèn để Y Bạch tạm thời chứa chấp cô ấy.
Mình cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, cũng không muốn lúc nào cũng bị trông chừng, hơn nữa cô thật sự không thích phong cách làm việc của gia tộc Bắc Minh, nên là cũng không quá muốn làm việc.
Nếu như Dư Hi này không đợi được mà tự về trước thì càng tốt.
Một anh trai đạo sư và một chị gái trừ tà ở cùng nhau, mong là hai người có thể thích nghi được.
Chúc Hạ Dương nhìn Trường Sinh bên bệ cửa sổ, đi tới hỏi: "Trường Sinh, sư phụ vẫn chưa quay về sao?"
"Tiểu chủ tử yên tâm, sư phụ mà về chắc chắn sẽ tìm cô, cô là đệ tử duy nhất của ngài ấy mà."
Nếu như ông ấy vẫn không xuất hiện, vậy thì chỗ chứa tinh châu mãi mãi là bí mật sao?
Chúc Hạ Dương thở dài nói: "Rốt cuộc sư phụ đã làm gì chứ, tôi có thể tìm ông ấy ở đâu đây?"
Trường Sinh nháy mắt một cái, nhìn phía sau Chúc Hạ Dương, lập tức mừng rỡ hô lên: "Gia, ngài về rồi."
"Mi đừng có lừa ta, ta thật sự hy vọng sư phụ có thể nhanh chóng quay về."
"Nhớ sư phụ như vậy sao?"
Nghe được giọng nói sau lưng, Chúc Hạ Dương sửng sốt lập tức xoay người, vẻ mặt mừng rỡ.