Sau khi xong việc, Trần Thư Dịch nhìn Diệp Thanh Ninh đã nằm ngủ say bên cạnh mình, nhẹ nhàng ngồi dậy nhưng vẫn đánh thức người bên cạnh.
Mặt Diệp Thanh Ninh hơi ửng đỏ, giây phút thẹn thùng này nhìn có vẻ càng hấp dẫn người khác.
Trần Thư Dịch không thể không công nhận, mình đã chơi vô số phụ nữ, nhưng mà Diệp Thanh Ninh này quả thật không tệ.
Biểu hiện của cô ta luôn là tự dâng đến miệng nên mình không hứng thú lắm với cô ta, nhưng không ngờ cô ta vẫn còn là xử nữ.
Điều này khiến Trần Thư Dịch cảm thấy hơi bất ngờ.
"Anh Thư Dịch..."
"Hửm."
"Sau này người ta đã là người của anh rồi, anh phải chịu trách nhiệm với người ta."
"Ừm."
Từ đầu đến cuối giọng nói của Trần Thư Dịch vẫn bình thản như nước khiến Diệp Thanh Ninh hơi bất ngờ.
Nhưng vừa mới nghĩ đến chuyện anh ta cũng đã làm chuyện đó với mình rồi, bình thản hay là nhiệt tình cũng không sao, sau này cô ta chắc chắn sẽ có cách khiến anh ta ngày càng nhiệt tình.
Đàn ông mười người chín người háo sắc, thấy người đẹp mà không đụng vào thì là kẻ ngốc.
Diệp Thanh Ninh nhẹ nhàng cười, vẻ mặt thỏa mãn bò vào lòng Trần Thư Dịch, một giây sau Trần Thư Dịch lại xem cô ta như không khí vậy, đứng lên mặc quần áo của mình vào.
Diệp Thanh Ninh sững sờ ngồi trên giường, lẽ nào người đàn ông này muốn mặc quần là không nhận người?
"Tôi có chuyện phải đi trước, tấm thẻ này em cầm mà dùng, mật mã viết ở trên."
Nói xong Trần Thư Dịch đi ra khỏi phòng.
dtt nhìn tấm thẻ ngân hàng trong tay, cười cười sau đó lại nằm lên giường.
...
Chúc Hạ Dương và Dư Hi cùng đứng trước một tòa nhà lớn, nhìn sự sầm uất trước mắt, mắt Chúc Hạ Dương cũng sáng lên.
Cô không khỏi cảm thán: Thế giới này thứ không thiếu nhất là kẻ có tiền!
"Mời hai vị vào."
Một người đàn ông trung niên mở cửa ra dẫn Chúc Hạ Dương và Dư Hi vào.
Tòa nhà này không hề thua kém nhà của Trần Thư Dịch, lại càng có vẻ giàu có hơn.
Cả tòa nhà bị âm khí bao phủ, trong mắt của người thường thì đây là một cung điện nguy nga lộng lẫy, nhưng mà trong mắt của thuật sĩ thì ngôi nhà này lại bị khí đen nồng đậm bao vây.
Một người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc ngồi trong phòng khách.
Khi nhìn thấy Chúc Hạ Dương và Dư Hi thù lập tức đứng lên, vẻ mặt lo lắng.
"Hai vị xem thử cho con gái tôi đi!"
Người đàn ông nói sau đó nhanh chóng dẫn hai người đến một căn phòng ở lầu hai.
Trong căn phòng không ngừng có âm khí truyền ra, xem ra là một thứ khó chơi.
Mở cửa phòng, trang trí trong phòng càng đeph hơn, tất cả những cô gái đều muốn có một căn phòng công chúa như vậy, mà công chúa của căn phòng này đang nằm trên một chiếc giường công chúa màu hồng.
Trong tấm hình đặt bên cạnh có thể thấy được gương mặt xinh đẹp, làn da láng mịn, nhưng lúc này sắc mặt lại trắng bệch, gầy đến nỗi khuôn mặt hóp lại.
Quan trọng nhất là phần bụng nhô cao kia.
Cô ấy mang thai!
Đồng thời thai nhi trong bụng rất không bình thường!
"Con gái ông..."
Chúc Hạ Dương dừng lại một chút, nhíu mày nhìn cô gái trên giường.
"Cầu xin hai người nhanh chóng cứu Sanh Sanh của tôi, chỉ cần có thể cứu được con gái tôi thì tôi chấp nhận trả bất cứ giá nào."
Ba Dư nói trong nước mắt, đôi tay run rẩy không ngừng.
"Nếu như có thể được, chúng tôi muốn biết tình hình con gái của ông trước."
"Chuyện này..."
Rõ ràng là ba Dư hơi khó nói, nhưng sau đó vẫn nói: "Chuyện đã đến nước này, tôi cũng không để ý được nhiều. Người nằm trên giường là con gái Dư Sanh của tôi, một tuần trước bỗng nói bị đau bụng, lúc đến bệnh viện kiểm tra vẫn không bị gì, sau đêm đó thì bụng bỗng hơi nhô lên.”
Đêm đó ba Dư đưa cô ấy đến tất cả các bệnh viện để khám nhưng mà vẫn không có kết quả.
Ngày hôm sau, bụng của Dư Sanh lại lớn hơn nhiều, lại đến bệnh viện thì chẩn đoán ra là mang thai.