Đặt lên xe Trần Thư Dịch xong, Khương Kiếm không nhận được lệnh nên vẫn không dám tự tiện rời đi, đang lúc chần chừ thì thấy một cô gái ăn mặc hở hang đi đến trước mặt Trần Thư Dịch.
"Lâm Mộ?"
Người phụ nữ nhìn kỹ lại, sau đó kinh ngạc nói: "Thằng nhóc cậu dạo này đi đâu vậy? Không nói tiếng nào đã biến mất rồi, chú Lôi cũng không nói cho tôi biết cậu đã đi đâu."
Nhìn dáng vẻ của người phụ nữ, hình như là không nhận nhầm người.
Lẽ nào Lâm Mộ là tên trước đây của tổng giám đốc Trình?
Khương Kiếm cảm giác những tế bào nhiều chuyện trên người mình bị đánh thức, còn tưởng là có thể nghe ngóng được thêm chút gì, ai ngờ lại bị Trần Thư Dịch dùng ánh mắt đuổi đi.
Dư Tiêu Tiêu nhìn Khương Kiếm thất thểu rời đi, nhìn lại quần áo trên người Trần Thư Dịch, uốn éo xoay quanh Trần Thư Dịch hai vòng.
"Chỉ hơn một tháng không gặp, bây giờ rất có tương lai đấy nhỉ, bao giờ quay về thăm các chị một chút, tất cả mọi người rất nhớ cậu đấy."
Giọng nói quyến rũ của người phụ nữ khiến người nghe cảm thấy tê dại tận xương, nhưng mà Trần Thư Dịch vẫn mỉm cười lại không hề có cảm giác gì.
Một nhóm phụ nữ mở miệng ra là vô cùng thành thục, tuổi lớn hay nhỏ đều tự xưng là chị.
"Muốn cùng hóng gió một chút không?"
"Được, đúng lúc hôm nay không có khách, đi ôn chuyện cùng cậu một chút vậy."
Nói xong Dư Tiêu Tiêu ngồi lên xe của Trần Thư Dịch.
Ba tiếng sau, Dư Tiêu Tiêu vén chăn xuống giường khách sạn, mặc quần áo rồi rời khỏi phòng, điện thoại di động bỗng vang lên tiếng thông báo.
Nhìn vào thông báo ở màn hình chờ, cô ta cười nhạt.
Thằng nhóc này bây giờ đã là người ở trên cao rồi, không giống những người như mình nữa.
Không phải trước đây chưa từng làm với cậu ta, hôm nay mình cũng không muốn lấy tiền của cậu ta, nhưng mà cũng đã cho rồi thế thì cất số tiền chơi gái này lại vậy.
Mà Trần Thư Dịch ngồi trên giường nhìn Dư Tiêu Tiêu ra khỏi phòng đóng cửa lại, nụ cười trên khóe miệng anh ta biến mất, sự lạnh nhạt trong ánh mắt lúc này cứ như hai người khác nhau.
Sau đó điện thoại di động vang lên.
Mười phút sau, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Trần Thư Dịch trần truồng quấn khăn tắm bên hông, cơ bụng rắn chắc quyến rũ lộ ra.
Mở cửa, Diệp Thanh Ninh xuất hiện trước mắt.
Hôm nay Diệp Thanh Ninh mặc áo sơ mi ô vuông phối hợp với một áo chiếc áo len, trên phần ngực phập phồng gắn một cái nơ bướm nhỏ, phía dưới mặc váy cực ngắn và vớ đen.
Rõ ràng là một bộ trang phục học sinh vô cùng thanh thuần nhưng lại vô tình để lộ sự lẳng lơ quyến rũ.
Hai tay cô ta chắp sau lưng, nở nụ cười đáng yêu ngẩng đầu nhìn Trần Thư Dịch.
Gương mặt vốn đã xinh đẹp lại còn trang điểm, xem ra là cố ý ăn mặc.
"Anh Thư Dịch, không mời người ta vào sao?"
"Vào đi."
Trần Thư Dịch nhìn bóng lưng đi vào của Diệp Thanh Ninh, vóc người có lồi có lõm, làn da trắng mịn, lại còn có sự hấp dẫn đặc biệt của thiếu nữ, so ra thì Dư Tiêu Tiêu kém hơn rất nhiều.
Nhưng mà trong ánh mắt của Trần Thư Dịch lại không hề có chút rung động nào.
"Sao anh Thư Dịch lại ở khách sạn?" Diệp Thanh Ninh nghiêng đầu, cắn môi nhìn Trần Thư Dịch, ánh mắt có vẻ có một sự mờ ám như muốn hút anh ta vào.
Trần Thư Dịch khẽ cười, đi qua bên cạnh cô, tùy ý nằm trên giường, cứ như trong căn phòng này vốn không có người thứ hai.
"Trong nhà quá ồn, ở đây yên tĩnh dễ ngủ."
Diệp Thanh Ninh bĩu môi, xoay người đi đến trước bàn, đánh giá bản thân trong gương, ánh mắt chú ý đến sợ tóc dài màu vàng trên chiếc lược.
Sau đó nhìn Trần Thư Dịch qua gương, nhếch miệng mỉm cười.
Cô ta xoay người đi từng bước về phía Trần Thư Dịch, trong ánh mắt nhen nhóm một ngọn lửa không tên.