Trần Thư Dịch bị câu nói này làm bất ngờ đến sặc nhẹ.
Hóa ra ấp úng lâu như vậy chỉ muốn nói với mình là có bưu phẩm thôi sao?
Cô gái này lắm trò thật!
Còn cứ tưởng là mình sẽ được tỏ tình lần đầu tiên trong đời chứ?
Vốn đang cảm thấy không có gì, lúc này lại bị cô gái này làm cho có cảm giác hơi mất mát.
Chết tiệt!
Khương Kiếm thấy Trần Thư Dịch đang hơi nhíu mày, sợ sệt như một con thỏ nhỏ, vội vàng đẩy một cái thùng lớn sau quầy lễ tân ra.
"Tổng giám đốc trình, đây là bưu phẩm của anh!"
Trần Thư Dịch nhìn xuống, không có bất cứ biên lai gì, chỉ là một thùng giấy lớn, bên ngoài dùng băng dính trong suốt dán lại.
"Cô, bưng đến phòng làm việc của tôi."
Nói xong Trần Thư Dịch xoay người vào thang máy, để lại Khương Kiếm đứng tại chỗ ngẩn ra.
Cái thùng lớn như vậy, nhất định phải để mình mang lên sao?
Cô ấy chán nản nhìn chú bảo vệ ở cửa, hy vọng được giúp đỡ, nhưng mà chú bảo vệ lại nhìn sang chỗ khác làm như không thấy.
Khóc không ra nước mắt!
Chẳng qua là lần đầu tiên mình trực tiếp nói chuyện với vị soái ca nhìn vô cùng lạnh lùng này nên có hơi căng thẳng.
Hơn nữa, nhìn thấy anh đẹp trai như vậy, chưa chảy máu mũi đã tốt rồi!
Nhưng mà mình đắc tội anh ta chỗ nào sao?
Không có cách nào khác, vì không có hóa đơn nên Khương Kiếm cũng không biết ở trong là gì, nếu như làm hư thì thật sự là mình không gánh nổi trách nhiệm đâu. Nên cũng không dám làm bậy, không thể làm gì khác hơn là dùng hai bàn tay mảnh khảnh của mình ôm thùng vào thang máy.
Đoạn đường từ thang máy đến phòng làm việc của tổng giám đốc, còn phải tránh những nhân viên đang đi lại, thật sự là không dễ dàng chút nào.
Cuối cùng cũng đã đến phòng làm việc của Trần Thư Dịch, nhẹ nhàng đặt thứ đó xuống, sau đó đứng ở một bên.
Trần Thư Dịch cứ như là không thấy cô ấy vậy, cầm lấy một con dao trang trí mở hộp giấy ra, bên trong là hai cái rương sắt.
Mở rương sắt ra xem, bên trong hai cái rương là tiền giấy được xếp rất ngay ngắn.
Khương Kiếm trợn tròn hai mắt, vẻ mặt không thể tin.
Nói thật thì trừ nhìn thấy trên tivi, cô chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.
Cũng không biết ai lại dùng bưu phẩm để chuyển tiền như vậy, nếu như mất thì phải làm sao?
Trần Thư Dịch nhìn hai cái rương sắt, lại nhìn Khương Kiếm đứng ở một bên."
"Cô đếm đi!"
"Tôi... đếm sao?"
Như thế này là muốn để mình đếm tiền đến bong gân luôn sao?
Rõ ràng là chỉ mất nửa phút để bỏ vào máy đếm tiền, lại bắt mình dùng tay đếm, xem ra mình thật sự đã chọc phải vị đại nhân này rồi.
Khương Kiếm khóc không ra nước mắt nhưng vẫn phải làm ra vẻ rất vui lòng, đặt mông ngồi bệt xuống đất, đếm hết xấp này đến xấp khác.
Dù sao thì tiền lương của công việc này rất cao, công việc cũng rất nhẹ nhàng, khó khăn lắm mới tranh giành được với các chị em khác, không thể để bị mất đi như vậy được.
Không biết đã qua bao lâu nhưng Khương Kiếm thực sự cảm thấy tay mình sắp rút gân rồi.
Vẻ mặt cẩn thận ngẩng đầu nhìn Trần Thư Dịch đang ngồi nhàn nhã trên ghế xem phim, hai tay cô run rẩy siết chặt lại với nhau, rất sợ là mình sẽ nói nhầm số.
"Tổng giám đốc Trình, vừa đủ một triệu."
"Một triệu..."
Trần Thư Dịch lẩm bẩm, sau đó nhẹ nhàng gấp máy tính lại.
"Cô, xách đến trong xe của tôi đi!"
Nghe vậy Khương Kiếm như bị sét đánh ngang tai.
Vậy là muốn mạng sống của cô sao?
Vì bát cơm, cô vẫn nên dùng hết sức bình sinh, xách theo hai rương tiền loạng choạng đi theo sau Trần Thư Dịch.
Những nhân viên trong phòng làm việc bên cạnh thấy vậy thì thi nhau nghiêng đầu ghé tai bàn tán.
Một nhân viên lễ tân lại ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc lâu như vậy, lúc đi ra lại còn đi không vững!
Lẽ nào!
Con rùa vàng mà mình mơ ước đã lâu đã bị một con nhóc bẫy được?
Vẻ mặt của mọi người hoảng sợ, lập tức nhao nhao khóc ròng.