Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 191 - Chương 191: Đau Lòng Hại Thận

Chương 191: Đau lòng hại thận




Từ lúc đó Chúc Hạ Dương vẫn chưa gặp lại Dạ Minh, ngay cả ngủ cũng không ngon.

Đúng là con gái khi yêu rất nguy hiểm.

Chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là đã đau lòng còn hại thận nữa!

Chuẩn bị xong đi xuống lầu, Lạc Minh đã làm việc trong bếp, Dư Hi cũng yên lặng ngồi trong tiệm.

"Hôm nay có đi không? Làm gì mà có nhiều quỷ để bắt như vậy?"

Chúc Hạ Dương nhụt chí nói.

Đúng là lấy nửa viên tinh châu của gia tộc Bắc Minh không dễ lấy như vậy, ngày nào cũng phải đi bắt quỷ, hoàn toàn không cho mình cơ hội nghỉ ngơi.

Nghe nói tất cả những trừ tà sư của gia tộc Bắc Minh đều ra tay, đi khắp nơi bắt quỷ trừ tà, thậm chí không cần thù lao.

Đơn giản là muốn phá mối làm ăn của những môn phái khác.

Vì danh tiếng của gia tộc Bắc Minh, lần này đúng thật là dốc hết vốn liếng mà.

"Tôi đã tìm hiểu được, hôm nay chúng ta sẽ đến chỗ này."

Dư Hi đưa một tờ giấy đến trước mặt Chúc Hạ Dương.

"Được được được, đi thì đi!" Chúc Hạ Dương nói xong sau đó hỏi: "Bắc Minh Nguyệt thế nào rồi?"

Chức vị thánh nữ và cả roi trừ tà đều bị lấy đi rồi, chắc chắn là cô ta rất thê thảm rồi, có khi nào quấn lấy Vân Bà khóc lóc đòi treo cổ không?

"Nguyệt Nhi đã không còn là Bắc Minh Nguyệt nữa rời, cô ấy đã rời khỏi trấn Khê Cổ, về nhà mình."

"Đã xảy ra chuyện gì?" Bắc Minh Nguyệt này vốn không cam tâm giao chức vị thánh nữ cho mình, sao lại đồng ý rời khỏi gia tộc Bắc Minh?

Dư Hi có vẻ tiếc hận lắc đầu nói: "Dù từ nhỏ Nguyệt Nhi ở gia tộc Bắc Minh, nhưng từ nhỏ đã sống trong cuộc sống nhung lụa, khác với tất cả những trừ tà sư chúng tôi, cha mẹ cô ấy vẫn thường đến thăm cô ấy, Vân Bà cũng rất cưng chiều cô ấy. Cô ấy muốn gì được nấy, nên từ nhỏ không ai cạnh tranh gì với cô ấy, cũng không thể tranh nổi."

"Lòng tự ái của cô ấy quá mạnh mẽ, lại cố chấp quật cường, một khi cô ấy đã nghĩ gì thì không ai có thể thay đổi được. Lần này đột ngột đổi thành cô, nhất định cô ấy không từ bỏ, để an toàn Vân Bà đã để cô ấy rời khỏi gia tộc Bắc Minh."

Nói vậy thì vì mình nên Vân Bà mới để cô ta rời đi sao?

Vậy không phải cô ta sẽ hận mình sao?

Nghĩ đến những chuyện trước đó, Chúc Hạ Dương không khỏi lo lắng.

...

Trần Thư Dịch vừa vào công ty đã bị một lễ tân ở sảnh gọi lại, vẻ mặt xấu hổ ngại ngùng nhăn nhó cả nửa ngày vẫn chưa nói gì.

Trần Thư Dịch nhìn cô ta, trên tấm bảng tên làm việc ghi Khương Kiếm.

Khương Kiếm cũng được xem là xinh đẹp, dáng người cũng không tệ, mái tóc dài dày cong, gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.

Hai bàn tay nhỏ đan vào nhau một lúc lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Trần Thư Dịch.

Vừa thấy cảnh này, Trần Thư Dịch đoán có phải mình sắp được tỏ tình không?

Trước đây khi ở quán bar, bị phú bà dẫn theo con đường không hề sạch sẽ, đối với chuyện nam nữ cũng chưa bao giờ thấy ngại.

Mà cách làm việc của những chị gái đó cũng rất đơn giản thô bạo, mạnh mẽ nhào thẳng đến.

Nên dù Trần Thư Dịch đã 27 tuổi nhưng vẫn chưa được trải nghiệm cảm giác được người khác tỏ tình.

Tuy là vậy anh ta cũng không thấy vui lắm, nói đúng hơn là người phụ nữ này không thể khơi gợi chút hứng thú nào của anh ta.

"Tổng giá đốc... Trình!"

Hai tay Trần Thư Dịch đặt trong túi quần, lạnh nhạt nhìn cô gái thấp hơn mình một cái đầu trước mặt, không nói gì.

"Tổng giám đốc... Trình, tôi..."

Ánh mắt của Khương Kiếm sáng lên, cứ như là bên trong đôi mắt có sao sáng vậy.

Không đợi được kết quả, Trần Thư Dịch đang chuẩn bị nhấc chân đi thì cô gái đã mở miệng.

"Tổng giám đốc Trình, có... bưu phẩm của anh!"

Bình Luận (0)
Comment