Trước đây lúc mình và bà nội sống nương tựa lẫn nhau, tất cả những niềm vui, thậm chí là phiền não và lo lắng cũng chỉ vì đối phương, Chúc Hạ Dương cảm thấy trước giờ mình cũng chưa từng yếu đuối giống vậy.
Giống như đứng trước Dạ Minh thì tất cả đều trở nên bất lực.
Nếm được một chút ngọt ngào sẽ cảm giác rất hạnh phúc, nếm một chút cảm giác thất bại sẽ thấy khó chịu đau lòng.
Lúc nào là bất lực nhất?
Là lúc thích một người.
Tất cả tâm trạng của bạn sẽ đều liên quan đến người đó, đặc biệt là khi tình cảm giữa hai người đã không còn vững chắc.
Hiểu Uyển nhìn Chúc Hạ Dương mang vẻ mặt mất mát đi từ trên lầu xuống, vội vàng đón lấy.
"Chị Hạ!"
Diệp Thanh Ninh lặng lẽ quan sát biểu cảm trên mặt Chúc Hạ Dương, dù không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà nhìn dáng vẻ của Chúc Hạ Dương thì hiểu rõ, nhất định là hai người đã cãi nhau.
Ai bảo Dạ Minh muốn làm mình bị thương, hơn nữa còn nói khó nghe như vậy?
Dù là trong bất cứ trường hợp nào, ở bất cứ đâu, không phải mình vẫn luôn là tâm điểm chú ý của mọi người sao?
Nhưng mà Dạ Minh lại thờ ơ, hơn nữa còn không hề thương hoa tiếc ngọc.
Thật sự không thể tha thứ được.
Bạn trai bạn gái sao?
Vậy cứ để hai người cãi nhau, xem như là một hình phạt nhỏ đi!
Trong lòng Diệp Thanh Ninh âm thầm cười, nhưng đứng trước mặt Chúc Hạ Dương thì hai mắt trong suốt lại ngấn nước mắt khiến người ta cảm thấy rất đau lòng.
"Chị Hạ, xin lỗi..."
Nước mắt của Diệp Thanh Ninh cũng trào ra theo câu nói.
"Không phải là cô sai, người nên nói xin lỗi là tôi mới đúng."
Vẻ mặt Chúc Hạ Dương áy náy, sau đó để Lạc Minh giúp tiễn cô ta về nghỉ.
Biết được tình hình đại khái, Hiểu Uyển ngồi xuống bên cạnh Chúc Hạ Dương, đưa tay xoa lưng cô, nhẹ nhàng hỏi: "Chị Hạ, chị thật sự tin tưởng lời Diệp Thanh Ninh nói sao?"
"Chị cũng không muốn tin, nhưng mà cô gái nào lại muốn dùng sự trong sạch và danh dự của mình để nói đùa chứ?"
"Em lại không thấy như vậy, chị nhìn lúc cô ta nháy mắt với khách hàng nam trong tiệm đi, nếu như là thời xưa thì chắc chắn là gái thanh lâu, kiểu mà không ai sánh được." Vẻ mặt Hiểu Uyển coi thường nói.
Chúc Hạ Dương nhìn cô ấy một cái, dặn dò: "Cũng không thể nói như vậy, dù sao Thanh Ninh cũng được Mạc Thần mời đến giúp chúng ta, chúng ta biết Mạc Thần là người thế nào mà? Người mà cậu ta giới thiệu có thể không tốt sao?"
Thấy Hiểu Uyển vẫn có vẻ không phục như trước, Chúc Hạ Dương cười nói: "Yên tâm đi, không sao đâu!"
"Chị Hạ!"
"Sao?"
Hiểu Uyển nhìn dáng vẻ mất hồn của Chúc Hạ Dương, nhẹ nhàng hỏi: "Em cảm thấy anh Dạ Minh sẽ không làm chuyện như vậy, trái lại chị không tin anh ấy chắc chắn sẽ khiến anh ấy đau lòng, có thể nhận ra anh Dạ Minh rất quan tâm chị. Lúc chị biến mất, anh ấy hấp tấp tìm chị khắp nơi, còn cố ý hỏi em xem chị thích kiểu đàn ông như thế nào, sợ không biết mình có làm chị thấy sợ không."
Cô ấy tin nếu Dạ Minh thật sự yêu Chúc Hạ Dương thì nhất định sẽ không nhịn được sự hấp dẫn như thế!
Dù sao thì một người thấy trai đẹp là không khép được chân như Diệp Thanh Ninh cũng rất đáng nghi.
Hơn nữa Hiểu Uyển cũng biết thân phận của Dạ Minh, sao có thể nhớ thương một ** nhân gian thấp hèn được.
Tất nhiên phải là một linh hồn đáng yêu như chị Hạ mới xứng đôi.
"Đến lúc đó chị nói chuyện rõ ràng với anh Dạ Minh đi, đừng có bị những chuyện này lừa gạt."
Nghe Hiểu Uyển nói vậy, Chúc Hạ Dương cũng nghĩ có phải mình thật sự đã oan uổng Dạ Minh rồi không?
Nhưng sao anh lại làm Diệp Thanh Ninh bị thương?
Không lẽ cô ta thật sự...
Trong lòng Chúc Hạ Dương bắt đầu không yên, cùng là con gái với nhau, cô không nên nghi ngờ Diệp Thanh Ninh mới đúng, nhưng mà ánh mắt thất vọng của Dạ Minh cứ hiện lên trong đầu khiến cô đau lòng.