Dạ Minh nhìn thoáng qua Chúc Hạ Dương đang nghiêm mặt đứng ở cửa, ánh mắt lóe lên sự nghiêm túc, sau đó nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy?"
"Tại sao anh lại làm như vậy, tuy anh chỉ dùng nửa viên tinh châu nhưng mà thương thế đã lành lại hơn nửa, dù không có nửa viên tinh châu kia cũng sẽ không sao. Nhưng sao anh còn muốn làm vậy với Thanh Ninh?"
Mà Diệp Thanh Ninh cũng chỉ là người thường, cũng không có âm khí mà anh cần, lẽ nào chỉ vì vóc người và gương mặt của cô ta sao?
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Dạ Minh rất vô tội, Chúc Hạ Dương càng tức giận hơn.
"Hơn nữa Diệp Thanh Ninh là một người bình thường, anh như vậy sẽ chỉ hại cô ta, lẽ nào vì cô ta rất xinh đẹp nên anh không cần để ý đến nguy hiểm với cô ta mà vẫn ra tay sao?"
"Em cảm thấy tôi sẽ có hứng thú với cô ta sao?"
Đáy mắt Dạ Minh hiện lên vẻ suy tư, lẳng lặng nhìn Chúc Hạ Dương.
"Chẳng lẽ không đúng sao? Dù ai nhìn thấy một cô gái như vậy cũng đều sẽ tơ tưởng mà! Vết thương trên tay cô ta không phải vì phản kháng anh mới có sao? Dạ Minh ơi Dạ Minh, không ngờ anh cũng mặt người dạ thú như vậy."
Trước đó vẫn còn ôm mộng cùng anh chàng chàng thiếp thiếp, mới chỉ ra ngoài chưa bao lâu mà đã ở nhà dụ dỗ em gái nhỏ.
Thỏ còn không ăn cỏ gần hang mà.
Như vậy không phải là ăn vụng trước mặt mình sao?
"Em cảm thấy điều cô ta nói là thật?" Dạ Minh hỏi.
Thấy Dạ Minh vô cùng lạnh nhạt, trong lòng Chúc Hạ Dương bỗng đánh trống lui quân.
Nếu như anh muốn thì khoảng thời gian trước đó mình không ở đây không phải là thời cơ tốt nhất sao?
Nhưng mà...
Thanh Ninh cũng sẽ không cần lừa mình chứ?
Hơn nữa vết thương trên tay cô ta cũng không giống vết thương bình thường, vết thương của cô ta là do lửa địa ngục đốt cháy, người thường nhìn không thấy.
Chúc Hạ Dương có hơi hoảng hốt, dáng vẻ kiêu căng trên người đã biến mất, nhưng vẫn tức giận nói: "Nếu không... thì sao, chẳng lẽ cô ta lại dụ dỗ ánh sao? Cô ta là một cô gái, sao lại làm chuyện như vậy được?"
"Sao tôi biết được chuyện này?"
"Tôi còn không hiểu Thanh Ninh sao?"
"Sự thật chứng minh em không hiểu."
"Anh cho rằng anh..." Chúc Hạ Dương vốn định nói: "Anh cho rằng anh đẹp trai cỡ nào, con gái người ta lại còn tự dâng đến miệng", nhưng mà nhìn gương mặt quá đẹp trai kia thì lời đến miệng lại nuốt xuống.
"Anh cho rằng anh là ai, dù là anh có tài lực thì cũng không thể làm nhục sự trong trắng của một cô gái, lại còn vu oan người ta."
Ánh mắt Dạ Minh nhìn Chúc Hạ Dương trở nên sắc bén, một luồng hơi lạnh từ bốn phía tụ lại, lạnh đến nỗi Chúc Hạ Dương không nhịn được rùng mình.
Không phải người này muốn làm mình chết cóng chứ, dùng cách này để trừng phạt sao?
"Chúc Hạ Dương, em tin một người ngoài, không tin tôi?"
"Gì mà người ngoài, Thanh Ninh cũng là một thành viên của cửa tiệm số 47!"
Diệp Thanh Ninh là người ngoài sao?
Chúc Hạ Dương cảm thấy không phải, tuy là thời gian cô ta ở trong tiệm vẫn chưa lâu nhưng mà ở cùng mọi người lâu như vậy thì cũng không được xem là người ngoài.
Lúc mình và Dư Hi quay về đã thấy cô ta đứng trên đường che cổ tay mình, lảo đảo như sắp ngã xuống, sau khi xử lý vết thương mới biết được Dạ Minh vậy mà lại gọi cô ta lên lầu, muốn chiếm đoạt cô ta.
Chúc Hạ Dương không dám nghĩ Dạ Minh lại làm ra chuyện như vậy, nhưng dáng vẻ của Diệp Thanh Ninh lại không giống nói dối.
Nhìn vẻ mặt thất vọng lúc này của Dạ Minh, Chúc Hạ Dương cũng thật sự nghĩ là mình đã nghĩ oan cho anh, muốn giải thích nhưng lại không biết nói gì.
"Dạ Minh tôi không phải mặt hàng gì cũng để ý!"
Nói xong Dạ Minh bỗng đứng lên, phất tay áo ra khỏi phòng.
Lúc Chúc Hạ Dương xoay người muốn đuổi theo, chỉ nghe Dạ Minh nói: "Tôi về âm giới một chuyến, em tự giải quyết cho tốt đi."
Nói xong Dạ Minh biến mất.
Chúc Hạ Dương đuổi theo, nhìn gian phòng trống rỗng, trong lòng cảm thấy mất mát.
Ngay cả giải thích anh ấy cũng lười giải thích với mình.
Chúc Hạ Dương cố nén sự khó chịu trong lòng, hít một hơi thật sâu đi xuống lầu.