"Anh Dạ Minh, Thanh Ninh thực sự rất thích anh, chúng ta lén lút chắc chắn chị Hạ sẽ không biết, hơn nữa em cũng không hề thua kém chị Hạ."
"Câm miệng!"
Dạ Minh lạnh nhạt nói, ánh mắt lóe lên sát ý.
Bàn tay chưa chạm đến da thịt của Diệp Thanh Ninh nhưng mà ánh sáng đen trong tay đã phủ lên cổ tay của cô ta.
Chỉ nghe tiếng "xèo xèo" vang lên, gương mặt Diệp Thanh Ninh trở nên vặn vẹo, lớn tiếng kêu thảm.
Chỗ cổ tay của cô ta lại để lại dấu màu đen như lửa đốt, máu thịt be bét.
"Cô cũng xứng so với cô ấy?"
Dứt lời, chỉ thấy Dạ Minh đứng dậy, vung tay lên một cái, màn hình ti vi bỗng trở nên đen kịt.
"Cút!"
Diệp Thanh Ninh che cổ tay mình, vội vàng xuống lầu.
Hiểu Uyển nhìn quần áo lộn xộn của Diệp Thanh Ninh, ánh mắt hốt hoảng đi từ trên gác xuống, ngẩn ra tại chỗ.
Chị Hạ đã ra ngoài rồi, vậy thì trên lầu chỉ có mỗi Dạ Minh, mà Diệp Thanh Ninh lại chẳng biết lúc nào đã mon men đi lên.
Lẽ nào...
Hiểu Uyển đưa tay che miệng, vẻ mặt hoang mang.
Đúng là chuyện mình vẫn lo lắng đã xảy ra!
"Diệp Thanh Ninh, sao cô lại đi từ trên đó xuống, cô đi lên đó lúc nào?"
Hiểu Uyển kéo Diệp Thanh Ninh sang bên cạnh hỏi, mà Diệp Thanh Ninh vốn không trả lời cô ta, chỉ ôm lấy tay của mình, đau đến gương mặt nhỏ tái nhợt.
"Tôi đau quá, có hòm y tế không?" Diệp Thanh Ninh nghiến răng hỏi.
Hiểu Uyển cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới Diệp Thanh Ninh, trừ quần áo ra thì không có gì khác thường.
Mà cô ta lại nắm lấy tay mình, dáng vẻ đau đến vặn vẹo, lẽ nào anh Dạ Minh đã làm gãy tay cô ta?
Nếu đúng thật là vậy thì đúng là có lòng lớn mà.
Tuy nghĩ vậy nhưng Hiểu Uyển vẫn nói: "Cổ tay cô sao vậy? Nếu như bị thương thì mau đến bệnh viện đi."
Tuy là cô gái này bị nghi ngờ là dụ dỗ bạn trai của chị Hạ, nhưng dù sao cũng đang bị thương, mình cũng không thể bỏ mặc không quan tâm.
Diệp Thanh Ninh hốt hoảng.
Rõ ràng trên tay mình bị phỏng một vết lớn như vậy, máu thịt be bét, thậm chí còn chảy ra nước đen.
Lẽ nào cô gái này không thấy.
Diệp Thanh Ninh đau đến sắp ngất, cô ta biết bình thường Hiểu Uyển không thích mình, nói không chừng đang cố ý chỉnh mình.
"Tôi cần hòm sơ cứu!" Cô ta giận dữ hét lên.
Hiểu Uyển sửng sốt, chút lòng tốt lúc đầu nếu đã không được chấp nhận, mình cũng không cần quan tâm nữa.
Cần hòm sơ cứu, tự cô đi tìm đi!
Hiểu Uyển đi ra khỏi phòng quay về chỗ quầy hàng, không để ý đến Diệp Thanh Ninh ở phòng thay đồ nữa.
Diệp Thanh Ninh đau đến chảy mồ hôi lạnh, cảm giác trước mắt xuất hiện rất nhiều sao, bay qua bay lại, một giây sau cô ta chạy khỏi cửa tiệm số 47.
Lúc cô ra vừa đi ra, Chúc Hạ Dương và Dư Hi cũng cùng lúc quay về.
Mà lúc Chúc Hạ Dương quay lại, Hiểu Uyển cảm giác ánh mắt cô nhìn mình có vẻ hơi lạ.
Cổ tay Diệp Thanh Ninh quấn băng gạc màu trắng đang đứng phía sau Chúc Hạ Dương, dùng ánh mắt đắc ý nhìn mình.
"Chị Hạ chị đã về rồi, ban nãy..."
"Dạ Minh đâu?"
"Ở trên lầu!" Hiểu Uyển trả lời.
Cô ấy chưa bao giờ thấy chị Hạ đáng sợ như vậy.
Trên người toát ra hơi thở lạnh như băng cứ như ngăn cách với người khác, không thể đến gần.
Chúc Hạ Dương đi thẳng lên lầu, nằm người đàn ông trên giường, ngẩn ra.
Cô không tin.
Không tin Dạ Minh sẽ làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy.
Tại sao anh ta có thể bộc lộ thú tính muốn ra tay với Diệp Thanh Ninh chứ?
Cô công nhận vóc người Diệp Thanh Ninh rất đẹp, gương mặt bình thường hay cười, nhưng...
Vết thương trên tay Diệp Thanh Ninh đã đủ chứng mình.
Quỷ sai không được đụng đến người dương, quỷ vương cũng vậy, nhưng mà Dạ Minh là dùng ngục chi hỏa làm bỏng cô ta, nếu không phải muốn chiếm đoạt cô ta thì tại sao lại làm vậy?