Thật ra quan hệ giữa Diệp Thanh Ninh và Mạc Thần không phải rất thân, trước đó cũng chưa tiếp xúc nhiều,
Mạc Thần nghĩ Diệp Thanh Ninh là hoa khôi của trường nên có thể hấp dẫn nhiều khách hàng hơn.
Ít nhất có thể hấp dẫn được nhiều khách hàng nam.
Nên mới hỏi xem cô ta có thể đến tiệm làm không, không ngờ là cô ta thực sự đồng ý.
Cứ như vậy, sau đó mới thường xuyên gặp nhau.
Tất nhiên bản thân cũng không hiểu rõ Diệp Thanh Ninh là người như thế nào, anh ta cũng không quan tâm điều này, bây giờ điều quan trọng là Diệp Thanh Ninh khiến Dạ Minh và Tiểu Hạ Dương cãi nhau rồi.
Không đúng!
Từ bao giờ mình lại muốn tình cảm giữa Chúc Hạ Dương và Dạ Minh rạn nứt chứ?
Rõ ràng trước đó còn có suy nghĩ muốn củng cố tình cảm giữa hai người họ mà?
Mạc Thần lắc đầu, muốn để mình tỉnh táo lại một chút, nhưng chỉ một giây sau cảm giác ghen tị và không cam lòng đã ập đến.
...
Diệp Thanh Ninh trong phòng nghỉ khẽ gõ gõ bàn, Y Bạch ngẩng đầu lên.
Cô ta ngồi đối diện với Y Bạch, đưa tay về phía mình.
Y Bạch hơi nhíu mày, vẫn rất đẹp.
"Y Bạch, nghe nói anh là đạo sĩ, vậy anh có thể xem giúp tôi vết thương trên tay không?" Diệp Thanh Ninh dùng ánh mắt dò xét nhìn Y Bạch.
"Hình như mấy người Hiểu Uyển không nhìn thấy vết thương này."
Tất nhiên Y Bạch biết tại sao lại có vết thương này, Hạ Dương đã tự nói với mình rồi.
Anh ta lấy một bình sứ nhỏ trong túi của mình đưa cho Diệp Thanh Ninh, nói: "Đây là phấn hoa sen Cửu Tinh, cô cầm lấy bôi lên miệng vết thương."
"Dạ Minh không phải là người thường đúng không? Trước đó tôi đã cảm giác được trên người của anh ta có khí tức lạnh lẽo, vậy xem ra cơ bản anh ta không phải là người sống!"
"Đây không phải là chuyện của cô, nếu còn ở lại đây thì cô chỉ cần làm tốt việc của mình là được rồi."
Vẫn là vẻ mặt không đổi sắc, giọng nói lạnh nhạt khiến dù là chuyện gì cũng có cảm giác không quan trọng.
Chính cảm giác này khiến Diệp Thanh Ninh không quá thích người trước mặt này.
Tuy là anh ta lạnh nhạt cũng rất tốt, nhưng lại không phải là khẩu vị của mình.
Làm tốt việc của mình!
Đúng là như vậy, ở đây thú vị như vậy, nói thế nào thì cô ta cũng có thể ở lại làm việc thật tốt chứ!
"Cảm ơn thuốc của anh nhiều."
Diệp Thanh Ninh cầm bình thuốc nhỏ trong tay cười với Y Bạch một cái, sau đó đi ra khỏi phòng nghỉ, lúc đưa lưng về phía Y Bạch thì khóe miệng lại cong lên một nụ cười sâu xa khó đoán.
...
Mà lúc này ở trong phòng của tiểu thư nhà họ Dư, một luồng khí đi chui ra từ trận pháp, cuối cùng biến thành hình một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi.
Hắn đặt hai tay sau lưng, dùng tư thế từ cao nhìn xuống nhìn Chúc Hạ Dương, sau đó liếc mắt nhìn Dư Sanh nằm trên giường.
"Cô nương dám nhúng tay vào chuyện của ta, không biết là do có thực lực hay là do không biết trời cao đất rộng?"
"Tôi thật sự không biết trời cao bao nhiêu đất rộng thế nào, nhưng tôi chỉ biết thân là thánh nữ đời thứ hai của gia tộc Bắc Minh thì gặp chuyện như thế này thì không thể làm ngơ."
Thấy vẻ mặt căm giận của Chúc Hạ Dương, trên gương mặt của Túc Âm đầy vẻ châm biếm.
"Cô gái này đã kết âm hôn với ta, là vợ ở âm giới của ta, trong bụng mang thai đứa con của ta không phải là chuyện đương nhiên sao?"
"Anh là quỷ cô ấy là người, người quỷ không chung đường." Chúc Hạ Dương đứng dậy trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Hơi thở trên người của kẻ này không tầm thường, không cùng đẳng cấp với những con quỷ đã từng gặp.
Bởi vì hắn là quỷ vương!
Là một trong mười quỷ đế âm sát - Túc Âm!
Bản thân chỉ là một trừ tà sư nhỏ nhoi ở nhân gian, tất nhiên là không thể nào so với vị trước mặt này, nên trong chuyện lần này, Chúc Hạ Dương cảm thấy áp lực gấp bội.
Có thể làm được hay không vẫn là một ẩn số,
"Ha ha ha... Nếu như cô ấy sinh con cho tôi thì có thể đến âm giới làm vương phi của tôi, vậy không phải là người quỷ cùng đường rồi sao?"
"Ích kỷ."
Chúc Hạ Dương nói, hai mắt liếc ngang một cái rút roi Trấn Tà trong túi ra.