Chúc Hạ Dương nghĩ, nói vậy có lẽ không đúng, dù sao thì người trước mặt cũng không phải người bình thường.
Quỷ Vương là nhân vật địa vị gì chứ, hơn nữa cũng chưa từng yêu đương với Dư Sanh.
Nên hắn ta chỉ muốn chiếm giữ, muốn có được thứ mà mình muốn thôi.
Dù có đánh đổi bằng tính mạng của một cô gái bình thường cũng không quan trọng.
"Ích kỷ?" Túc Âm cười khẽ, nhìn Chúc Hạ Dương với ánh mắt đầy châm chọc.
"Ai không ích kỷ chứ? Có người nói trước đó quỷ đế Hằng Cổ đã thể hiện từ ích kỷ một cách vô cùng nhuần nhuyễn mà!'
Dạ Minh sao?
Chúc Hạ Dương khó hiểu.
Điều gì có thể khiến Dạ Minh làm ra chuyện ích kỷ chứ?
"Chỉ vì cô gái mình thích không thích mình mà mở to mắt nhìn người đó bị giết chết, như vậy có phải là cũng gián tiếp giết chết cô ta không?"
Nụ cười trên gương mặt Túc Âm càng tươi, sau đó chắp hai tay ra sau lưng, từng bước đi đến trước giường mà Dư Sanh đang nằm.
Ba Dư bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, cả người không ngừng run rẩy, nhưng mà lúc Túc Âm lại gần con gái mình thì lại bất chấp xông lên bảo vệ trước mặt Dư Sanh.
Cô gái mà trước đây Dạ Minh thích trông như thế nào chứ?
Sẽ là người thế nào? Anh thật sự vì cô ấy không thích mình mà mở to mắt nhìn cô ấy bị giết chết sao?
Không thể nghi ngờ rằng lời Túc Âm nói rất có tác dụng, khiến Chúc Hạ Dương có vẻ mất tập trung.
Nhưng mà lúc thấy Túc Âm đi về phía Dư Sanh, cô cũng vội vàng xông lên chắn trước mặt cô ấy.
"Cô ấy đã kết âm hôn với ta, đã làm lễ xong, còn mang thai âm thai của ta, đã là người của ta, các người không thể cản ta được."
"Đây là nhân gian, không phải do quỷ vương âm giới như anh làm chủ!"
"Vậy thì bổn vương lại càng muốn làm chủ!" Vẻ mặt Túc Âm lạnh nhạt, ánh mắt nhìn thẳng một đường.
Thấy hai người va chạm với nhau, trong lòng Dư Hi bỗng âm thầm lau mồ hôi.
Chúc Hạ Dương này đúng là một người không biết trời cao đất rộng, lại còn dám khiêu khích với một quỷ vương?
Đúng là mình đã biết trước chuyện này không dễ giải quyết, dù sao thì âm khí nặng như vậy không phải là chuyện đùa.
Nhưng mà không ngờ là Dư Sanh lại mang âm thai của quỷ vương, chuyện này sao mà đắc tội được?
"Hạ Dương, hay là thôi đi, có thể kết âm hôn với quỷ vương cũng xem như là nhà bọn họ có phúc." Dư Hi nhẹ nhàng nói bên tai của Chúc Hạ Dương.
Chúc Hạ Dương nhìn thoáng qua cô ta, trong lòng có vẻ ngạc nhiên.
Thiện cảm với cô ta bỗng không ngừng giảm xuống.
Dù là mình cũng không muốn xen vào, nhưng mà Dư Sanh bụng lớn đang nằm trước mặt, nhìn thấy một người sắp làm vật hy sinh cho âm giới, một trừ tà sư như cô chắc chắn không thể để chuyện này xảy ra.
Quỷ vương thì sao chứ?
Có thể khiến người ta mất mạng sao?
"Sao con gái tôi có thể kết âm hôn được, chắc chắn là không, trong chuyện này nhất định có gì đó không đúng." Ba Dư vội vàng nói, vẻ mặt đầy lo lắng.
Sanh Sanh của ông ta luôn ngoan ngoãn nghe lời, có chuyện gì cũng nói với mình, sao xảy ra chuyện lớn như vậy mà không nói gì được? Sao con bé là chọc đến mấy thứ này chứ?
Dư Sinh trên giường vốn vẻ mặt đã đau đớn, đưa tay nhẹ nhàng xoa phần bụng nhô cao của mình, miệng không ngừng rên rỉ.
Ba Dư thấy con gái có vẻ sắp tỉnh lại, bèn vội vàng ngồi xuống cạnh giường, nắm lấy tay cô ấy, gọi tên con mình.
Cảnh tượng này rất xa lạ với Chúc Hạ Dương nhưng lại dễ dàng chạm đến đáy lòng trống rỗng của cô.
"Sanh Sanh, ba nhất định sẽ không để con xảy ra chuyện gì!"
"Ba, con đau quá, mệt mỏi quá..."
Dư Sanh mệt mỏi nói, hai mắt sâu hoắm trên mặt nhìn về một hướng.
"Cô nương, cầu xin cô nhất định nhanh chóng cứu lấy con gái tôi, cầu xin cô..."