Nhìn ba Dư quỳ xuống đất, trong lòng Chúc Hạ Dương hơi chấn động.
Cô tin trên thế giới này không có cha mẹ nào không thương con.
Nhưng tại sao cha mẹ của mình lại rời xa mình chứ?
"Dư tiên sinh mau đứng dậy, ông yên tâm, có tôi ở đây thì nhất định con gái ông sẽ không có chuyện gì."
Chúc Hạ Dương không dám chắc chắn mình có thể thắng được kẻ trước mắt này không, dù sao người ta cũng là quỷ vương, nhưng mà cô nhất định phải thử một lần.
Túc Âm cười khẽ sau đó bỗng biến mất, rồi lại xuất hiện phía sau lưng của Chúc Hạ Dương, bàn tay đưa về phía Dư Sanh nhưng lại bị Chúc Hạ Dương ngăn lại.
Khóe miệng hắn ta hiện lên ý cười khinh thường, bàn tay tụ hợp một lớp khí loãng lao về phía Chúc Hạ Dương.
Nói chậm nhưng lại xảy ra nhanh, Chúc Hạ Dương chợt đứng dậy lùi về phía sau, luồng khí dao động trên bàn treo làm đứt dây xích, bàn treo rơi xuống đất, những châu báu trên đó rơi xuống đầy đất.
Phát ra những tiếng leng keng lộc cộc.
"Có ý gì?" Túc Âm nói.
Tay Chúc Hạ Dương cầm roi trấn tà nhẹ nhàng vung lên, mỗi một roi va chạm đều phát ra tiếng kêu dễ nghe, hơn nữa nhìn cứ như là lông vũ vậy, quất từ sau ra trước.
Chúc Hạ Dương cũng rất kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô dùng roi trấn tà này, trước đó khi chạm vào còn có cảm giác hơi tê, thậm chí còn chống lại mình, mà lúc này lại hoàn toàn không hề có cảm giác gì.
Dư Hi cũng rất kinh ngạc, từ trước đến nay không ai có thể khống chế được roi trấn tà, động tác đẹp mắt lại lưu loát chứng minh có lẽ cô là người được roi trấn tà chọn.
Chúc Hạ Dương nhanh chóng lấy lại tinh thần bước lớn về phía trước, lao về phía Túc Âm.
Từ lúc cô cầm roi trấn tà lên kia, rõ ràng trước giờ chưa từng dùng thứ này nhưng trong đầu lại biết rõ cách sử dụng như thế nào.
Roi da bay lượn trên không trung, dù là quỷ vương Túc Âm cũng một mực né tránh.
Như có vẻ trở tay không kịp.
"Vừa rồi nhìn thấy cô đã cảm giác khó có thể tin được, không ngờ thật sự không phải người thường, linh hồn vạn năm này quả nhiên là rất lợi hại!"
Lại là vạn năm.
Rõ ràng năm nay mình mới chưa đầy hai mươi tuổi, tại sao lại vạn năm chứ?
Lẽ nào trong quá trình chuyển thế thì tuổi của linh hồn không bị trừ đi?
Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Chúc Hạ Dương, Túc Âm lại nói thêm: "Lại còn có thể dẫn một linh hồn vạn năm chuyển thế. Chẳng những linh hồn hợp nhất với cơ thể mà còn có thể sinh ra thêm một linh hồn khác, đây đúng là điều không thể tưởng tượng được!"
"Sao cơ?" Chúc Hạ Dương dừng một chút rồi hỏi.
"Lẽ nào cô không biết sao?" Vẻ mặt Túc Âm kinh ngạc, có vẻ như rất hứng thú với cô gái này.
"Linh hồn vạn năm chuyển thế lại còn tách ra thêm một linh hồn khác, đó chính là cô lúc này, còn linh hồn mạnh mẽ kia đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nếu như cô ta có thể tỉnh lại..."
"Tỉnh lại thì sẽ thế nào?" Chúc Hạ Dương gấp gáp hỏi, nhưng lại không nhận được câu trả lời.
Túc Âm nở nụ cười âm hiểm sau đó đặt ngón tay trỏ trước môi "suỵt" một cái, sau đó nói: "Thú vị, ta đã bắt đầu mong đợi rồi."
Nói xong cười lớn sau đó biến mất, để lại Chúc Hạ Dương khó hiểu.
"Vậy là xong sao?" Đánh vài cái rồi đi, người đó cố ý đi ngang qua sao?
Nếu như thật sự theo lời anh ta nói, mình là linh hồn tách ra từ thân thể vạn năm kia, vậy thì có thể hiểu được tại sao trước đó thân thể của mình lại đột nhiên bị chiếm lấy.
Nhất định là linh hồn vạn năm kia thấy mình quá yếu, không nhịn được nên mới ra giúp mình.
Đậu xanh, không ngờ mình còn có cả kiểu bàn tay vàng này nữa!
Hơn nữa lúc ở nghĩa địa Tây Sơn bị ma cắn, chỉ bị hút máu nhưng mà lại đau như là máu thịt tách rời, xem ra có lẽ cũng liên quan đến điều này.
Lần đầu tiên mà Dạ Minh cứu mình đó, quái vật kia cũng đã nói "linh hồn tu luyện vạn năm", hóa ra là có nghĩa là vậy.
Chúc Hạ Dương cũng cảm giác có quá nhiều chuyện về bản thân mà chính mình cũng không biết đang quấn lấy Chúc Hạ Dương.
Bao gồm cả thân thế ở kiếp trước,
Chúc Hạ Dương đưa tay sờ sờ cái bụng của Dư Sanh, truyền linh lực cho cô ấy, mà sự đau đớn của Dư Sanh có vẻ đã giảm bớt, từ từ mở hai mắt ra.