Chân mày của Dư Sanh nhíu lại, ánh mắt bỗng nhìn về phía người trước mặt, yếu ớt đến nỗi ngay cả sức mở mắt cũng không có.
"Sanh Sanh... Sanh Sanh con tỉnh rồi, hù chết ba rồi!" Ba Dư kéo con gái vào lòng.
Đôi mắt của Dư Sanh ướt át, một lúc lâu sau mới gọi một tiếng "ba".
"Không sao đâu, ba nhất định không để con có chuyện gì." Nói xong ba Dư buông con gái ra, lại quỳ trước mặt Chúc Hạ Dương.
Chúc Hạ Dương nhìn thấy ba Dư đáng tuổi cha mình quỳ trước mặt, sao cô chịu nổi chứ.
"Tiên sinh, ông đứng lên trước..."
"Cô nương, tôi biết tôi làm vậy là bắt ép cô, quỷ vương kia rất khó đối phó, nhưng mà tôi cầu xin cô nhất định phải giúp Sanh Sanh. Con bé là con gái duy nhất của tôi, là người thân duy nhất của tôi trên đời này, con bé không thể có chuyện gì được."
Nhìn dáng vẻ của ba Dư, mũi Chúc Hạ Dương cay cay, nhìn ông ta một lúc lâu.
Cô ấy không thể có chuyện, nhưng mà mình cũng không thể có chuyện gì được, không phải sao?
Nếu như trong tình huống khác, có người nói với mình những lời như vậy để xin giúp đỡ, cô chắc chắn sẽ xoay người đi mất.
Nhưng tình cảnh này không giống vậy.
Dư Sanh có người xót nhưng mình không có. Cô ấy chết thì ba của cô ấy sẽ rất đau khổ, nhưng còn mình thì sao?
"Tôi nhất định sẽ cố hết sức giúp ông, yên tâm giao con gái ông cho tôi."
Chúc Hạ Dương bị sự nghĩa hiệp của bản thân làm cho mình cảm động, những lời máy móc này cực kỳ giống với lời tuyên thệ của con rể.
Nếu mình là một người đàn ông thì chắc chắn cũng sẽ tìm một phú bà, như vậy thì không cần lo nửa đời còn lại rồi.
Sau đó Chúc Hạ Dương nghĩ làm cách nào để lấy âm thai ra.
Tuy bát tự của Dư Sanh nhẹ nhưng mà vẫn là người bình thường, Túc Âm có thể khiên Dư Sanh mang thai con của mình là vì kết minh hôn, nếu không... thì Dư Sanh đã sớm chết từ lâu.
Hơn nữa âm thai này cũng hút rất nhiều tinh khí và khí huyết của cô ấy, xem ra phải nhanh chóng lấy ra.
...
Ở quỷ vực, Dạ Minh dựa vào ban công thật cao nhìn mây đen bay ngoài cửa sổ, thật lâu vẫn chưa nhúc nhích.
u l bưng khay trong tay, bát ngọc trong khay chứa chất lỏng màu đen loáng thoáng hiện lên màu xanh lục.
"Quỷ đế, vết thương của ngài vẫn chưa khỏi hẳn, uống chút Ngưng Dục Lộ đi!"
"Đặt đó đi!" Dạ Minh thản nhiên nói.
Ngưng Dục Lộ là nước mắt của linh hồn tà ác chảy ra sau khi chết xuống cõi âm khi chuẩn bị hành hình.
Ngưng Dục Lộ là nước mắt tà linh trong đó ẩn ứa lệ khí và cả lương tri đáng quý của tà linh, là vật đại bổ với người của âm giới.
"U Liên, cô có từng nghĩ tại sao lần này yêu ma lại phá tan được kết giới chạy ra ngoài không?"
"Chuyện này..." U Liên tỉ mỉ suy nghĩ một chút sau đó nói: "Kết giới của tụ tà động này bình thường không ai có đủ năng lực để làm rung chuyển, nên tôi nghĩ là sức mạnh của yêu ma đang không ngừng tăng lên nên mới có thể trốn thoát."
"Không đúng! Chắc chắn chuyện này không đơn giản như vậy."
Dạ Minh xoay người ngồi xuống, buồn bã nói: "Kết giới của Tụ Tà động thật sự là không ai có thể làm rung chuyển, vì vậy chỉ dựa vào năng lực của yêu ma thì không thể nào chạy trốn được. Nhưng mà có một thứ có thể làm suy yếu kết giới của nó."
U Liên kinh hãi, có vẻ như hiểu ra gì đó, cùng Dạ Minh bốn mắt nhìn nhau.
"Tôi đã gặp Sơ Nhất, cậu bé nói với tôi là tận mắt nhìn thấy quỷ đế Thị Huyết rời khỏi âm giới, chính là lần mà cô và tôi biết tung tích của yêu ma, sau khi đi đuổi bắt thì bị trọng thương đó."
"Nói như vậy, tay trong đả thương quỷ đế chính là quỷ đế Thị Huyết? Hơn nữa yêu ma cũng do hắn thả ra?"
U Liên thật sự không thể tin được, cô ta vẫn cho rằng do mình canh giữ chưa tròn bổn phận nên yêu ma mới chạy trốn ra ngoài, nhưng lại không ngờ chuyện này là có người cố ý dựng nên.
Có thể bất chấp nhân gian bị quấy nhiễu, thả yêu ma thượng cổ trong Tụ Tà Động ra ngoài, lại chịu bỏ ra nhiều công sức để làm như vậy, xem ra âm mưu của nhóm quỷ đế Thị Huyết và mục tiêu của bọn họ không nhỏ.
Đồng thời chuyện yêu ma bỏ trốn này, người dễ bị liên lụy nhất chính là người trước giờ vẫn luôn canh giữ yêu ma là quỷ đế Hằng Cổ.