"Dư tiểu thư thả lỏng, đừng sợ!"
Chúc Hạ Dương nói, sau đó lẩm bẩm những điều mà Dư Sanh nghe không hiểu, trong bụng lại càng đau đớn hơn.
Cách lấy âm thai cũng chỉ là dùng linh lực loại bỏ sức mạnh của đứa nhỏ, để cho nó chủ động chui ra, nhưng mà cách đi ra lại không khác với cách sinh sản bình thường.
Nên lúc này Dư Sanh đang trải qua cảm giác đau đẻ.
Bùa chú trên người và lưới máu hiện lên màu đỏ, âm thai trong bụng Dư Sanh bỏ chạy bốn phía, đâm lung tung khắp nơi trong bụng.
Ngay cả Chúc Hạ Dương cũng lo lắng, nếu như nó liều mạng thì sẽ đâm thủng bụng của người mẹ, Dư Sanh sẽ gặp nguy hiểm.
"Mẹ, đừng mà..."
"Mẹ, đừng bắt con rời xa người, con phải ở bên người!"
Trong bụng truyền đến giọng nói nức nở của trẻ sơ dinh, nghe cực kỳ đáng thương.
"Mẹ, con yêu mẹ... Cầu xin mẹ đừng vứt bỏ con!"
Sau đó trên gương mặt đau đớn của Dư Sanh hiện lên vẻ chần chừ, Chúc Hạ Dương vội vàng nói: "Nó đang mê hoặc cô, đừng từ bỏ."
Chúc Hạ Dương tập trung linh lực lên tay phải, nhẹ nhàng đặt lên bụng của Dư Sanh, từ từ ấn xuống.
"Mẹ, cha đến rồi! Ha ha..."
Tiếng cười the thé của con nít vang lên, Túc Âm bỗng xuất hiện ở trong phòng.
"Dừng tay!"
Túc Âm nổi giận, giống như là một con sư tử nổi giận, cả người bao phủ khí đen.
"Hạ Dương, cô tập trung đi, tôi đi đối phó hắn ta." Dư Hi nói xong rút kiếm vọt đến.
Chúc Hạ Dương cũng không ngờ, quỷ đế Túc Âm này lại đến, có lẽ là cảm nhận được con của mình gặp nguy hiểm.
Tuy thuật trừ tà của Dư Hi cũng thuộc hệ thượng thừa, nhưng mà bây giờ cô ta không chỉ đối mặt với tà linh bình thường mà là một trong những quỷ vương thống trị âm giới.
Mà bên này cũng không thể vứt bỏ Dư Sanh nửa chừng, nên cách tốt nhất là nhanh chóng đuổi âm thai này ra, sau đó cùng đối phó với Túc Âm.
"Á... phụ vương cứu con!"
Giọng nói the thé đang run rẩy nghe vô cùng âm u khủng bố.
Chúc Hạ Dương tăng linh lực trên tay, tốc độ đọc chú ngữ trong miệng cũng ngày càng tăng, chỉ thấy Dư Sanh la lớn một tiếng, nửa cái đầu của âm thai đã chui ra.
Mà Túc Âm thấy vậy thì rõ ràng bị phân tâm, sau khi tránh được đòn tấn công của Dư Hi thì lệ khí trên người và sát ý trong mắt càng nồng đậm hơn.
"Dám đụng đến con của bản vương, nhất định các người phải trả giá đắt." Túc Âm rống giận.
Trong lòng ba Dư đứng ngoài phòng như lửa đốt, dù mình không có sức mạnh gì nhưng mà ông ta vẫn muốn tự tay đâm chết kẻ đã làm tổn thương con gái mình.
Nhưng mà hai vị đại sư đã căn dặn không được đi vào.
Dư Sanh đã sắp không thở được rồi, giọng nói của âm thai vẫn đang vang vọng trong phòng, càng khiến Túc Âm ra tay tàn khốc hơn.
Thấy nửa âm thai đã chui ra hơn nửa người, ánh mắt Chúc Hạ Dương lóe lên.
Dư Hi, nhất định phải kiên trì thêm một chút nữa.
Nhìn âm thai trước mắt, Chúc Hạ Dương cũng không ngừng cảm thán.
Khá lắm, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà đã thành hình như một đứa trẻ bình thường.
Âm thai mở to hai mắt, đôi mắt tròn vo nhìn quanh bốn phía rất khủng bố.
Chỉ một giây sau, cả người đứa trẻ và cuống rốn màu tím đã xuất hiện trước mặt Chúc Hạ Dương.
Chúc Hạ Dương đang chuẩn bị cầm kéo cắt đi, nhưng không ngờ lại nghe Dư Hi hét lên một tiếng, Túc Âm bỗng vọt về phía Chúc Hạ Dương.
Khí đen trong tay hắn ta cứ như đang muốn nuốt chửng lấy cô.