Hai đánh một, lần này chắc chắn có thể thắng!
Chúc Hạ Dương mừng thầm trong lòng, cùng Y Bạch một trước một sau tấn công.
Roi Trấn Tà trong tay nhẹ nhàng vung lên, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, sau khi bị Túc Âm tránh được thì đánh trúng đài phun nước cách đó không xa, đài phun nước ầm một tiếng nổ tung, nước bắn lên trời sau đó lại rơi xuống như là mưa dầm nước lũ, nặng hạt rơi xuống đất.
Quần áo của mọi người bị ướt, áo bào màu trắng của Y Bạch bị thấm ướt dính chặt lên thân hình hoàn mỹ.
Đúng thật là một người đẹp bại hoại.
Nếu như anh ta là con gái thì phải nói là nghiêng nước nghiêng thành.
Còn Chúc Hạ Dương thì mặc quần áo thể thao rộng thùng thình, tuy cũng bị dính lên người nhưng mà có vẻ ổn hơn nhiều.
Dư Hi đang vận khí nghỉ ngơi nhìn Chúc Hạ Dương và Y Bạch đang tranh đấu với Túc Âm, tim như nhảy lên tới họng.
Mình có bị gì cũng không sao, nhưng Chúc Hạ Dương là thánh nữ của gia tộc Bắc Minh, nhất định không thể để cô ấy xảy ra chuyện.
Cô ta mặc kệ cơn đau ở ngực, phi thân bay lên.
"Hạ Dương, cô tránh ra, để tôi đối phó hắn ta."
"Cô làm gì vậy, đã bị thương rồi mà! Mau quay lại đi."
Chúc Hạ Dương hét lớn, sau đó đẩy Dư Hi sang bên cạnh.
"Đây là mệnh lệnh!"
"Trò chơi kết thúc!"
Túc Âm cười, hai tay chắp thành hình hoa trước người, chỉ thấy khí đen trên người ngày càng nồng đậm hình thành một xoáy nước lớn, một sức mạnh to lớn cuốn lấy tất cả mọi thứ xung quanh.
Vòng xoáy này không hề có tác dụng gì với roi Trấn Tà trong tay Chúc Hạ Dương, nên thân thể cô vẫn bay trên không trung như thường.
Nhưng mà Y Bạch lại bị cuốn vào trong vòng xoáy.
"Y Bạch!"
Chúc Hạ Dương hét lớn một tiếng, nhanh chóng phi lên đưa tay kéo anh ta, nhưng mà vòng xoáy kéo Y Bạch quá lớn nên cả người Chúc Hạ Dương cũng bị kéo theo.
"Túc Âm, thân là quỷ vương mà lại tùy ý cưỡng đoạt người dương gian, làm trái đạo lý, sẽ phải nhận sự trừng phạt."
Đúng là điều này khiến lực trong tay Túc Âm bỗng thả lỏng hơn.
Nếu như giết những người khác, không có ai tố cáo với Thiên Đế thì cũng dễ nói chuyện với Diêm Vương hơn, nhưng mà trước mặt lại là cô gái này.
Nếu mình giết cô ta thì quỷ đế Hằng Cổ nhất định sẽ không bỏ qua.
Trong lúc Túc Âm đang lưỡng lự, một bóng người bỗng nhiên nhảy ra, một chưởng đánh vào lồng ngực của Túc Âm, chưởng lực mạnh mẽ khiến cả người hắn ta lại bắn lên tường, tường rào cũng không thể tránh được kiếp này.
"Hằng Cổ, ngươi..."
"Ai cho ngươi lá gan gọi tục danh của Bản Đế?" Dạ Minh nhẹ nhàng đáp xuống đất, một tay đặt ra sau, nhẹ nhàng nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Túc Âm.
Rõ ràng trên mặt Túc Âm hiện lên vẻ e ngại, nhưng vẫn ôm ngực cố gắng đứng dậy.
Một chưởng này đã khiến hắn ta kiệt sức rồi.
"Xem ra ngươi không muốn làm quỷ vương nữa, lại dám làm tổn thương đến người dương gian, dù là Diêm Vương thì nếu bắt nhầm mạng cũng khó tránh được hình phạt, ngươi lại dám!"
Dạ Minh bỗng lên giọng khiến Túc Âm kinh ngạc hoảng sợ, vội vã cúi người nói: "Quỷ đế Hằng Cổ tha mạng..."
"Nể tình hôm nay ngươi vẫn chưa phạm sai lầm gì lớn, bản để có thể giúp ngươi giấu chuyện này, đừng có lần sau!"
Dạ Minh nói xong thì xoay người đi đến bên cạnh Chúc Hạ Dương, đưa tay ôm lấy cô đi vào nhà.
Chúc Hạ Dương quay đầu lơ mơ nhìn thoáng qua Túc Âm đang ngồi xổm ở góc nhà, ánh mắt hắn ta chứa đầy sát ý và không cam lòng.
Cũng đúng, sao có thể dễ dàng buông bỏ hận thù như vậy.
Nhìn thân hình cao lớn bên cạnh, Chúc Hạ Dương nuốt nước miếng một cái.
"Lần sau đừng có lỗ mãng, dù sao thì hắn ta cũng là một quỷ vương, nếu không phải vì hắn là người âm, bị hạn chết giết người ở dương gian thì hôm nay tất cả mọi người đều gặp chuyện."
"Nhưng mà hắn ta làm chuyện xấu mà!" Chúc Hạ Dương khó hiểu.
Người này trước đó còn ép mình đi bắt quỷ trừ tà gì đó, Túc Âm này nói thế nào cũng là một con quỷ làm chuyện xấu, không cần phải xử lý sao?
Dạ Minh không nói gì, Chúc Hạ Dương lại không nén được giận.
"Dạ Minh, xin lỗi..."
"Xin lỗi chuyện gì?" Hai mắt Dạ Minh nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt lạnh nhạt.