Chúc Hạ Dương mím môi một cái.
Mặc dù không quá tình nguyện xuống nước, nhưng mà so với việc Dạ Minh lạnh nhạt với mình, hay là trực tiếp rời xa mình, cô chấp nhận cúi đầu.
Đậu xanh, quá mất mặt mà!
Trong lòng Chúc Hạ Dương rất hận mà.
Vừa dính vào tình yêu thì sau này sẽ phải vứt hết liêm sỉ.
"Em không nên chưa biết rõ sự thật đã nhận định là lỗi của anh."
"Biết sự thật rồi à?"
"Chưa." Chúc Hạ Dương cảm thấy trả lời như vậy có vẻ không hợp lý, lại nói thêm: "Nhưng em cảm thấy hẳn là em nên điều tra kỹ một chút mới đưa ra nhận định, vậy mới công bằng với hai người!"
"Vậy là em vẫn chưa tin tôi."
Nhìn Dạ Minh tháo tay ra khỏi người mình, bước chân cũng nhanh hơn, Chúc Hạ Dương khóc không ra nước mắt.
Càng giải thích càng khó nói hơn!
Phòng Dư Sanh đã được dọn xong, Dư Sanh mặc xong quần áo nằm trên giường, không còn bị âm thai ăn mòn, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.
Chúc Hạ Dương đi qua nhìn một cái, sau đó hỏi thăm tình hình.
Nhưng bác sĩ lại nhìn thoáng qua ba Dư, có vẻ hơi lo lắng.
"Không có chuyện gì, mấy vị này thì không sao."
Nhận được sự đồng ý của ba Dư, lúc này bác sĩ mới lên tiếng: "Thân thể của Dư tiểu thư quá yếu ớt nên phải chăm sóc nhiều, tuy vừa sinh xong nhưng lại không hề có dấu hiệu của người đã từng sinh con, chỉ là quá mệt mỏi và thiếu dinh dưỡng."
Nghe vậy Chúc Hạ Dương cũng có thể hiểu được, dù sao thì âm thai này hút hết tinh khí của cơ thể mẹ, sau khi hút hết tinh khí thì không thể nào cứu được.
"Bác sĩ Diệp, nhớ kỹ những chuyện mà tôi đã dặn ông!" Biểu cảm của Dư lạnh nhạt nhưng lại rất uy nghiêm.
"Vâng, thị trưởng Dư yên tâm, chắc chắn Diệp Nguyên sẽ không quên."
Nói xong ba Dư mời bác sĩ Diệp và những hộ lý đi ra ngoài.
Lúc này Chúc Hạ Dương mới biết người đàn ông trước mặt này là thị trưởng của thành phố Thanh Phong.
Quả nhiên là mình không hề biết gì đến chuyện bên ngoài cả.
Đúng là có biết thị trưởng thành phố Thanh Phong họ Dư, nhưng mà là Dư gì, mặt thế nào thì cô không biết.
Nếu vậy thì Chúc Hạ Dương có vẻ đã hiểu lời dặn của thị trưởng Dư với bác sĩ Diệp là có ý gì rồi.
Con gái của thị trưởng, chưa kết hôn đã âm thầm sinh con, đây chắc chắn là chuyện tai tiếng lớn.
Chúc Hạ Dương đã bắt đầu lo lắng không biết là mình có bị giết người diệt khẩu không.
"Cảm ơn các vị đã mạo hiểm tính mạng giúp con gái tôi qua cơn nguy hiểm, Dư Văn tôi cảm ơn các vị một lần nữa, nếu không ngại, không biết các vị có thể ở lại ăn cơm không?"
"Ặc... Không cần không cần!"
Chúc Hạ Dương xua tay lia lịa, có vẻ rất muốn nhanh chóng rời đi.
Dư Văn lại nói: "Hôm nay các vị đã liều mình cứu giúp, là đại ân nhân của nhà họ Dư chúng tôi, sau này nếu như có gì cần thì nhất định tôi sẽ cố hết sức giúp đỡ. Bữa cơm hôm nay, xin các vị nể mặt."
Chúc Hạ Dương đang chuẩn bị từ chối, ai ngờ Dạ Minh lại đồng ý luôn.
Dư Văn thấy vậy thì nở nụ cười hài lòng, sau đó đưa mắt nhìn về phía Y Bạch.
Ban nãy tình hình gấp rút, thằng nhóc này đã nhìn thấy cơ thể con gái mình, tuy là trong lòng hơi có ý kiến nhưng vẫn đành bỏ qua.
Nếu không nhờ cậu ta xuất hiện đúng lúc thì có khi âm thai đã chui lại vào người của Dư Sanh rồi.
Dư Văn căn dặn người làm chuẩn bị quần áo sạch sẽ để bọn họ thay, sau đó dẫn bọn họ xuống nhà ăn cơm, cũng tỏ vẻ lúc nào cũng chào đón bọn họ đến làm khách.
Đến lúc ăn cơm, Chúc Hạ Dương nhìn một bàn đồ ăn còn thịnh soạn hơn cả nhà hàng năm sao cao cấp, không biết nên động đũa từ đâu.
Trên bà anh, Dư Văn vẫn nhiệt tình tiếp đón, cũng nói rất nhiều chuyện về Dư Sanh.
Có thể nhận ra ông ta thật sự rất yêu con gái của mình, trong mắt lúc nào cũng chỉ có con gái mình.
Tuy là mẹ của Dư Sanh mất sớm, ngày nào Dư Văn cũng bận rộn công việc nhưng mà vẫn luôn giành thời gian cho cô ấy, cho cô ấy đời sống vật chất và sự dạy dỗ tốt nhất.
Còn cả tình thương nữa.