Vậy nên được lớn lên trong hoàn cảnh và sự giáo dục như vậy, Dư Sanh mặt nào cũng xuất sắc, cũng trở thành một cô tiểu thư dịu dàng hiểu chuyện.
Dư Văn cũng cảm thấy như vậy mới xứng đáng với trách nhiệm của một người cha, cũng xứng đáng với người vợ đã chết của ông ta.
Chuyện lần này đã khiến ông ta hoàn toàn tuyệt vọng.
Nhóm người Chúc Hạ Dương không chỉ cứu vớt cuộc đời của con gái ông ta, cũng cứu vớt ông ta.
Ăn được một nữa, một nữ giúp việc đi vào.
"Tiên sinh, cậu Trí Lâm tới."
Dư Văn nghe vậy hơi nhíu mày, sau đó gật đầu ý bảo để cậu ta vào.
Lâm Trí Lâm là một con nhà giàu chính hiệu, thường ngày hay vây quanh Dư Sanh, nhưng mà Dư Văn cũng không muốn con gái mình qua lại với anh ta.
Ông ta không quan trọng con rể tương lai có gia thế tốt cỡ nào, những thứ này ông ta có thể cho được, nhưng mà nhất định phải yêu con gái của ông ta, nhất định phải có chí cầu tiến và tinh thần trách nhiệm.
Mà Lâm Trí Lâm không phải là người mà ông ta chọn.
Túc Âm vừa quay lại âm giới đã gặp quỷ đế Thị Huyết đang ôm một người đẹp trong lòng.
Hắn ta cố gắng che giấu vẻ mặt không vui của mình, đang định lặng lẽ đi vòng qua đường nhỏ bên cạnh nhưng không ngờ vẫn bị gọi lại.
"Quỷ đế Âm sát vừa từ dương gian về sao? Mùi con người vẫn chưa tan hết kìa."
Tay phải quỷ đế Thị Huyết nắm lấy cằm của nữ quỷ trong lòng, cười khẽ.
Túc Âm ho nhẹ một tiếng, ngực quặn đau, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh trả lời: "Ở Âm giới lâu ngày có hơi buồn chán nên lên chơi một chút, khiến quỷ đế Thị Huyết chê cười rồi."
"Sao?"
Ánh mắt bình tĩnh của quỷ đế Thị Huyết khiến Túc Âm cảm thấy khó chịu, hắn không hề che giấu sự nghi ngờ về mình.
"Nghe nói gần đây ngày nào quỷ đế Âm sát cũng đến dương gian nhỉ, không biết có phải đã có chuyện gì không? Sao không báo cho bọn ta biết, mọi người cùng làm?"
Nhìn giáng vẻ xảo quyệt của quỷ đế Thị Huyết, Túc Âm thầm mắng trong lòng.
Cùng làm cái quần què!
Đó là người phụ nữ mà hắn ta coi trọng, sao có thể cùng làm chứ?
"Quỷ đế Âm Sát bị thương không nhẹ nhỉ, vẫn nên nhanh chóng về nghỉ ngơi cho khỏe đi, chỉ là sợ rằng điều này sẽ khiến quỷ đế Hằng Cổ càng có vẻ uy nghiêm hơn thôi!"
Túc Âm hơi kinh ngạc khi quỷ đế Thị Huyết biết chuyện mình bị thương, nhưng khi nghe nhắc đến quỷ đế Hằng Cổ thì ánh mắt không khỏi hiện lên sự thống hận.
Vẻ mặt Túc Âm không có biểu cảm gì, chỉ cười nhạt khiến người khác không thoải mái lọt vào tầm mắt của quỷ đế Thị Huyết.
Quỷ đế Hằng Cổ!
Chúc Hạ Dương!
Còn có cả tên đạo sĩ thối kia!
Ba người này chắc chắn Túc Âm sẽ không buông tha.
Nghĩ đến dáng vẻ chật vật trước mặt Dạ Minh của mình, Túc Âm cảm thấy vừa giận vừa xấu hổ.
Rõ ràng trong mười quỷ vương vốn không phân chia cao thấp, nhưng mà quỷ đế Hằng Cổ có thọ mệnh mà cả địa phủ, thậm chí cả âm giới không ai bì kịp, công lực cũng càng như vậy.
Vừa nhìn đã phân rõ mạnh yếu.
Tất cả mọi người vẫn thường kiêng kỵ anh ba phần, vậy nên không biết từ bao giờ quỷ đế Hằng Cổ cứ như đã đứng đầu mười quỷ đế vậy.
Điều này cũng khiến trong lòng nhiều quỷ đế cảm thấy bất bình.
Có thể ngồi chung một chỗ, ai lại chịu kém người khác một bậc?
Quỷ đế Thị Huyết bày vẻ mặt đáng tiếc lắc đầu, cố ý nói: "Haizz... Quỷ đế Hằng Cổ thực sự có thực lực ngày một lớn, xem ra những người âm thọ kết thúc trước như chúng ta đều phải bị giẫm dưới chân rồi. Quỷ đế Hằng Cổ này đúng là lấy quỷ đế Âm Sát để mở màn trước, sau này..."
Túc Âm vốn đã nghẹn sẵn nghe vậy trong lòng cũng lo lắng.
Bản thân mình cũng chỉ sống ở âm giới hơn trăm năm âm thọ, tất nhiên là cách quỷ đế Hằng Cổ xa ngàn dặm, nhưng mà hắn ta không cam lòng.
Dựa vào đâu mà quỷ đế Hằng Cổ lại có thể trường tồn bất diệt, hưởng thụ bí pháp trường sinh.
Hơn nữa ở Âm giới này cũng không chỉ mỗi một mình Túc Âm hắn không cam lòng, vị trước mặt này cũng vậy.