Túc Âm cười sâu xa, sau đó đi về phía quỷ đế Thị Huyết, dùng một tay túm lấy nữ quỷ trong lòng hắn, vung ống tay áo lên, không thấy bóng dáng của nữ quỷ đó đâu nữa.
Sự âm u chứa đầy trong ánh mắt hắn ta khiến quỷ đế Thị Huyết cảm thấy vô cùng hưng phấn.
"Quỷ đế Hằng Cổ này sở hữu bí pháp trường sinh nhưng lại không nói cho ai biết bí pháp này để chỉ mỗi mình hắn được sở hữu, hơn nữa quỷ đế Hằng Cổ ngày càng ngang ngược, hoàn toàn không xem chín quỷ đế còn lại như chúng ta ra gì, quỷ đế Thị Huyết thấy có đáng giận hay không?"
"Quả thật rất đáng giận, nhưng mà quỷ đế Túc Âm cảm thấy nên làm thế nào?"
Túc Âm hung dữ nói: "Tất cả những nghẹn khuất đã phải chịu trước đây, nhất định phải trả lại gấp nhiều lần. Hơn nữa bí pháp trường sinh cũng nên chia sẻ với chúng ta! Hơn nữa..."
Túc Âm cố ý kéo dài câu nói, khẽ cười nhìn quỷ đế Thị Huyết trước mắt, dằn giọng nói của mình xuống một chút.
"Dù có mạo hiểm cũng phải thả yêu ma ra khiến âm dương của thế gian mất cân bằng, không phải quỷ đế Thị Huyết cũng có ý này sao?"
Ánh mắt của quỷ đế Thị Huyết bình thản, sau đó khóe miệng bỗng cong lên, cười thành tiếng.
Gió lạnh thổi qua sợi tóc màu đỏ của hắn, cứ như là đang đốt lên một ngọn lửa đỏ.
Hắn sâu xa nói: "Không sai, vì vậy mà người và Dạ Oan mới đồng ý với đề nghị của ta, dùng túi Tụ Quang chứa đầy ánh sáng của dương gian vào ngày trăng tròn, kết hợp với sức mạnh của chúng ta làm suy yếu kết giới của động Tụ Tà, khiến yêu ma đột phá kết giới ra ngoài. Nói cho cùng thì trong chuyện quỷ đế Hằng Cổ này, chúng ta đều đúng cùng một phía."
Hai người liếc nhìn nhau, có vẻ như đã đạt được sự ăn ý chung.
Ban đầu Túc Âm vẫn lo lắng về chuyện thả yêu ma ra, nếu chuyện này bị phát hiện do nhóm bọn họ làm nhiễu loạn cân bằng của âm dương, tội danh lớn như thả tà vật ra ngoài nhất định có thể khiến mình phải dạo qua mười tám tầng địa ngục một lần.
Nhưng mà lúc này hắn ta không lo sợ nhiều như vậy!
Thằng nhóc quỷ đế Minh Tinh vừa đến Âm giới không bao lâu kia, chính là con của một quỷ đế với một cô gái ở nhân gian.
Chuyện này lần đầu tiên xảy ra.
Nên Túc Âm mới nghĩ, có khi nào một người âm có âm chức sau khi có đời sau thì con cháu có thể tiếp tục tiếp quản chức vị của mình.
Vậy nên hắn ta mới đến nhân gian dạo chơi, lại gặp được Dư Sanh.
Cô gái này có vẻ ngoài quá xinh đẹp, lại còn dịu dàng tinh tế, đúng là rất hợp ý hắn ta, thế là hắn ta đã chọn trúng.
Sau khi ngày đêm đến thăm, Túc Âm thậm chí đã cảm thấy tình cảm mà mình dành cho cô gái này đã khác xưa.
Đợi cô ấy sinh âm thai cho mình xong, sau khi chết đến Âm giới, mình có thể giữ luôn bên cạnh, một mũi tên trúng hai đích.
Lại không ngờ mọi thứ đều bị ba tên đáng ghét kia phá hỏng.
Chẳng những đứa con không còn, bản thân còn bị thương.
Lúc quay về Túc Âm càng nghĩ càng hận, tức giận không có chỗ trút mạnh mẽ bóp nát cái ly xương khô trong tay.
Bên kia, ở nhà ăn nhà họ Dư.
Dư Văn vỗ một cái thật mạnh lên bàn cơm, tiếng vang lớn khiến Lâm Trí Lâm hoảng sợ, nhìn ông ta với vẻ đáng thương như một con cừu nhỏ.
Tuy Dư Văn chỉ là một người đàn ông trung niên bình thường, nhưng mà sức đập bàn đó thì lại không nhỏ, canh trong tô trên bàn ăn bắn tóe ra cả bàn.
Nếu như một cái bạt tai này mà đánh lên người Lâm Trí Lâm thì có thể khiến anh ta ọc máu.
"Ý cậu là Sanh Sanh gặp chuyện đều là tại cậu?"
Dư Văn nghe xong tức giận đến mức ria mép vểnh lên, nếu không phải vẫn còn sót lại chút lý trí thì ông ta đã bóp chết tên đã làm tổn thương con gái mình này.
"Không phải không phải không phải, chú Dư, Sanh Sanh không vì cháu."
Lâm Trí Lâm vội vàng đưa xua tay, đầu cũng lắc mạnh đến nỗi cứ như sắp rớt ra vậy.
"Không phải vì cháu mà cô ấy mới bị như vậy, chỉ là bọn cháu cùng đến đó chơi mà thôi!"
Dư Văn siết quả đấm trợn mắt giận dữ nhìn Lâm Trí Lâm, hoàn toàn mặc kệ hình tượng trước mặt nhiều vị khách lạ.