Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 210 - Chương 211: Người Đàn Ông Cặn Bã

Chương 211: Người đàn ông cặn bã




Dư Văn nhì Lâm Trí Lâm, nếu không phải do mình có thân phận đặc biệt thì nhất định mình đã đạp chết cậu ta.

Vào một buổi tối thứ sáu nửa tháng trước, trong lớp có một nữ sinh tổ chức sinh nhật nên mời tất cả các bạn học đến nhà cô ta chơi.

Nhà của cô ta ở một thôn vắng trong thành phố Thanh Phong, dù không phồn hoa như thành phố nhưng mà đúng là phong cảnh rất đẹp.

Bởi vì mọi người đều là sinh viên mỹ thuật nên ban ngày thì đi lên núi vẽ tranh thực vật, lúc đi ngang qua một ngôi mộ, dù trong lòng Dư Sanh hơi sợ nhưng mà vẫn giả vờ bình tĩnh cùng mọi người đi tiếp.

Mà Lâm Trí Lâm lại nhìn vào cây anh đào bên cạnh nấm mồ đó, có vẻ rất vừa ý.

"Tôi cảm thấy cái cây này rất đẹp, phong cảnh ở đây cũng rất đẹp, nhưng mà ngôi mộ này là cảnh rất sát."

"Phong cảnh ở phía trước đẹp hơn, hơn nữa có rất nhiều cây anh đào dại như vậy, nhất định là Lâm đại thiếu gia sẽ thích." Nữ sinh cười nói.

Có một bạn học nam cũng nói: "Tuy tôi không tin trên đời này có quỷ, nhưng mà kiêng kỵ là điều tốt, bất kính với người ta, cẩn thận buổi tới người ta đến tìm cậu đấy."

Mà Lâm Trí Lâm lại coi thường nói: "Cũng đã là một đống xương vụn rồi, bản thiếu gia có năng lực gì chứ?" Nói xong còn đá một cái lên mộ.

Mọi người thấy Lâm Trí Lâm nói vậy thì cũng không nói nhiều nữa.

Sau khi vẽ xong đã là chạng vạng tối, sau khi chúc mừng sinh nhật cô gái thì mọi người đều ngủ lại đây. Vào ban đêm, Lâm Trí Lâm luôn không tin quỷ thần bị dọa chết khiếp, ngay sớm hôm sau đã kéo những bạn học nữ ra ngoài.

Sau khi quay về không bao lâu thì trở lại bình thường.

Trên đường đi, Dư Sanh không ngừng quan tâm anh ta, hỏi thăm anh ta thế nào, thật sự không biết là người đàn ông này đã bán cô ấy đi mất.

Vì muốn trừ quỷ tà trên người mình, Lâm Trí Lâm vậy mà lại dùng bát tự của Dư Sanh để kết âm hôn với người âm, đối tượng của âm hồn sẽ giúp anh ta chặn quỷ để trả ơn.

Tuy trước giờ vẫn luôn theo đuổi Dư Sanh nên anh ta cũng rất không nỡ, nhưng mà vì tính mạng của mình nên anh ta vẫn đồng ý việc này.

Vào ban đêm, sau khi Dư Sanh ngủ say, một bàn tay lạnh như băng bèn lần mò lên cơ thể cô ấy.

Mỗi đêm, người thần bí đó đều quấn lấy cô ấy như một cơn ác mộng, thậm chí không hề thương tiếc mạnh mẽ chiếm lấy cô ấy.

Lúc cô ấy một mình chịu đựng những nỗi đau đớn đó vẫn chưa từng nghĩ đến mình lại trở thành vật hy sinh cho Lâm Trí Lâm.

"Bốp bốp!"

Tiếng bốp vang dội lọt vào tai của tất cả mọi người trong phòng, mọi người đều sửng sốt, sau đó lại tiếp tục ăn đồ ăn của mình.

Hai bàn tay của Dư Văn đánh lên gương mặt của Lâm Trí Lâm, khiến cho anh ta hoa mắt chóng mặt quỳ rạp trên mặt đất, gương mặt sưng đỏ, miệng mũi đều là máu đỏ.

"Mày đúng là súc sinh! Dám bán con gái tao, mày biết con bé phải trải qua chuyện kinh khủng thế nào không? Mày biết con bé chịu khổ thế nào không?"

Dư Văn hét lớn, nước bọt văng lên mặt của Lâm Trí Lâm, nhưng mà anh ta vẫn không dám có bất kỳ sự phản kháng và bất mãn nào.

Dù sao thì mình cũng đã làm ra chuyện không thể tha thứ được, hơn nữa Dư Văn này còn là thị trưởng thành phố Thanh Phong.

"Chú Dư, xin lỗi, cháu biết lỗi rồi, tha cho cháu đi, cũng cầu xin chú khiến Sanh Sanh tha thứ cho cháu! Chú cũng biết là cháu thật lòng với Sanh Sanh mà, cháu cầu xin chú hãy gả Sanh Sanh cho cháu!"

Nói xong, tên công tử nhà giàu vậy mà lại dập đầu với Dư Văn.

Mà Chúc Hạ Dương nhìn chàng trai quỳ dưới đất, cả cô còn muốn bóp chết tên này.

Thật lòng sao?

Nếu như thật lòng với Dư Sanh thì có thể đẩy cô ấy lên lưỡi đao sao?

"Phì, mày nằm mơ đi!" Ba Dư phun một bãi nước miếng về phía Lâm Trí Lâm, không hề nể tình.

"Chú Dư, Lâm Trí Lâm cháu xin thề nhất định sẽ đối xử tốt với Sanh Sanh, cháu thật sự rất yêu cô ấy, cầu xin chú..."

"Lâm Trí Lâm, anh đi đi!"

Ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói trong trẻo hấp dẫn ánh nhìn của mọi người.

Dư Văn bước đến đỡ lấy Dư Sanh đang lao vào trong.

“Sanh Sanh, sao con lại dậy, con nên nghỉ ngơi thật tốt mới phải.”

Bình Luận (0)
Comment