Dư Sanh cũng không ngờ rằng người khiến mình gặp chuyện như vậy, phải chịu sỉ nhục như vậy chính là bạn tốt Lâm Trí Lâm của mình.
Lúc này tất cả những thiện cảm trong lòng dành cho anh ta đều tan biến, thậm chí còn rất ghét người này.
"Sanh Sanh, anh nói thật, anh có thể cưới em, chúng ta có thể giống như trước đây không?"
"Anh mau cút đi, anh khiến tôi chịu nhục nhã như vậy, từ nay về sau anh là kẻ thù của tôi, đừng để tôi nhìn thấy anh!"
Vừa nghĩ đến những điều mình phải chịu sau khi màn đêm buông xuống là cô ấy đã muốn băm người trước mắt này thành trăm mảnh.
"Sanh Sanh!"
"Đừng gọi tên tôi!"
Dư Sanh giận dữ như dã thú, xông lên hét lớn một tiếng, một bạt tai tát xuống mặt của Lâm Trí Lâm.
"Anh mau cút đi!" Sau đó Dư Sanh lại rít lên, dùng tay cầm lấy một món ăn gần nhất trên bàn úp lên người Lâm Trí Lâm, thức ăn rơi xuống đầy đất."
Dư Văn thấy con gái kích động như vậy thì vội vàng gọi người đến kéo Lâm Trí Lâm đang đờ người ra ngoài, cũng cảnh báo anh ta không được xuất hiện trong nhà mình.
Một lúc lâu sau Dư Sanh mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu miễn cưỡng nở một nụ cười mệt mỏi với mọi người.
"Không sao, xả xong thì tốt hơn nhiều."
Nói xong Dư Sanh ngồi xuống bên cạnh bàn, cầm lầy đôi đũa bên cạnh Y Bạch cắm đầu ăn.
Dư Văn đang định nói gì đó lại bị Chúc Hạ Dương cản lại.
Để cho cô ấy xả một chút cũng chưa hẳn là chuyện xấu.
Mà Y Bạch nhìn gương mặt tang thương mệt mỏi của cô gái này, trong đầu hiện lên lại cảnh tượng kia, họ nhẹ một tiếng quay mặt sang chỗ khác.
Lúc quay lại tiệm, Diệp Thanh Ninh tâm trạng vốn rất tốt đang ngồi bên cạnh bàn sơn móng tay, khi nhìn thấy nhóm người Diệp Thanh Ninh đi đến, bên cạnh còn có cả Dạ Minh thì gương mặt nhỏ nhắn, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng hiện lên sự sợ hãi.
Nhìn dáng vẻ của cô ta, Chúc Hạ Dương chỉ có thể cho rằng Diệp Thanh Ninh thật sự rất sợ Dạ Minh.
Để xóa đi sự xấu hổ, Chúc Hạ Dương không thể làm gì khác là an ủi Diệp Thanh Ninh, mà Diệp Thanh Ninh lại vừa gục vào vai vừa khóc.
"Chị Hạ, em biết anh Dạ Minh là bạn trai của chị, chuyện này cũng không thể trách anh Dạ Minh, nhưng mà nếu muốn em đối mặt với anh ấy thì em không làm được. Nên vì hạnh phúc của hai người, em sẽ đi."
Diệp Thanh Ninh nói xong thì khóe mắt ướt đẫm, vẻ điềm đạm đáng yêu thật sự khiến người khác cảm thấy đau lòng, cứ như là rất ấm ức vậy.
"Thanh Ninh, em đừng..."
"Chị Hạ, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ em thời gian qua, nếu như có thể thì em hy vọng còn có thể đến đây thăm mọi người, dù một lần cũng được."
Hiểu Uyển nhìn dáng vẻ của Diệp Thanh Ninh, trợn to mắt, nói: "Cô muốn đi thì cứ đi, còn làm như mình là thánh mẫu vậy, nói thật là tôi đã thấy cô ngứa mắt lâu rồi, còn nói anh Dạ Minh muốn làm gì cô, cũng không biết soi gương nhìn lại mình, trừ lẳng lơ ra thì không có gì."
"Cô!" Diệp Thanh Ninh tức giận giậm chân, duỗi tay nắm lấy tay của Chúc Hạ Dương, ấm ức nhìn cô.
"Tôi làm sao? Nói không đúng à? Nếu không phải chị Hạ lương thiện thì sao lại dễ dàng bị một người dâm đãng như cô gạt, nếu không nể mặt Mạc Thần thì tôi đã không khách sáo với cô."
Diệp Thanh Ninh bị Hiểu Uyển mắng không thể nào cãi lại được, liên tục lắc đầu nhìn Chúc Hạ Dương.
"Chị Hạ, em không có, cô ta vu khống em! Thật sự là anh Dạ Minh..."
"Hiểu Uyển, bớt tranh cãi đi!"