Chúc Hạ Dương nháy mắt với Hiểu Uyển, ý bảo đừng nói nữa.
Vốn mình còn nghĩ nên nói thế nào để giữ Diệp Thanh Ninh lại, dù sao mọi người gặp nhau cũng là duyên phận.
Nhưng mà chuyện đã thế này, cô ta đi cũng khá tốt.
Hiểu Uyển không nể mặt cô ta, hai người ở cạnh nhau cũng khó tránh những lúc va chạm, đến lúc đó càng lúng túng.
Hơn nữa nếu Diệp Thanh Ninh đã rời khỏi cửa tiệm số 47, tạm biệt rồi thì cũng không cần phải khiến mâu thuẫn thêm gay gắt.
"Thanh Ninh, xin lỗi vì đã khiến cô có những trải nghiệm không vui, nếu như cô muốn đến thăm cửa tiệm số 46 thì lúc nào chúng tôi cũng chào đón. Tính cách Hiểu Uyển nóng nảy, cô bỏ qua nhé."
Chúc Hạ Dương kéo tay Diệp Thanh Ninh nói, mà Diệp Thanh Ninh lại trức tiếp ôm lấy tay cô, dáng vẻ cứ như là không nỡ. Đầu dựa lên bờ vai gầy của Chúc Hạ Dương, ánh mắt hiện lên sự mỉa mai.
Một lúc lâu, cô ta buông Chúc Hạ Dương ra, từ từ nói: "Chị Hạ, chị và anh Dạ Minh nhất định phải hạnh phúc, em sẽ cố gắng quên chuyện đó, hơn nữa em cũng đã quen bạn trai, anh ấy rất tốt với em." Trên gương mặt của Diệp Thanh Ninh hiện lên nụ cười ngọt ngào.
"Chúc mừng chúc mừng, đó là chuyện tốt."
"Đúng đó, chúng tôi có quen bạn trai của cô không?"
"Là ai thế?" Chúc Hạ Dương hỏi, trong lòng thầm nghĩ không phải là Mạc Thần chứ?
"Trình Thư Dịch!"
Nghe thấy cái tên này, vẻ mặt của Chúc Hạ Dương và Hiểu Uyển đều có vẻ không thể tin được.
Một người ngạc nhiên là vì tên Trình Thư Dịch này đã qua tay vô số phụ nữ, lại còn không hề đàng hoàng, thật sự là một tên khốn lại gặp được một cô gái tươi ngon như vậy.
Còn Hiểu Uyển thì lại không ngờ Trình Thư Dịch và Diệp Thanh Ninh lại ở bên nhau, Diệp Thanh Ninh này đúng thật sự rất có thủ đoạn.
Sau khi Diệp Thanh Ninh rời đi, Hiểu Uyển thở phào nhẹ nhõm, có vẻ cảm thấy không khí trên thế giới này trong lành hơn nhiều.
Chúc Hạ Dương xoay người nhìn Dạ Minh, hai người nhìn nhau một lúc lâu.
"Em vẫn chưa tin anh?" Ánh mắt Dạ Minh nhìn chằm chằm vào Chúc Hạ Dương khiến cô thấy nổi cả da gà.
"Ặc... tin!"
Ánh mắt đáng sợ này, còn không tin được sao?
Nghĩ kỹ lại thì Chúc Hạ Dương cũng biết hành động hôm đó của mình cũng đã khiến Dạ Minh tổn thương, chưa tìm hiểu tình hình đã một mực trách anh.
Cô cũng mong chuyện đó không phải là thật.
Dạ Minh chắp tay ra sau, xoay người nghiêng mặt sang một bên, ánh mắt vẫn nhìn Chúc Hạ Dương như cũ.
Vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Tuy đúng là dáng người của cô ta đẹp hơn em, nhưng mà Dạ Minh anh đây cũng không đói khát đến mức độ đó, còn nếu dáng người của em còn nóng bỏng hơn cô ta thì đừng nhắc đến chuyện đó."
Nghe vậy, gương mặt tươi cười của Chúc Hạ Dương đỏ bừng lên, nói chuyện với anh vừa tức vừa bực bội.
Đang chê dáng người của cô không đẹp sao?
Bỗng nhiên một cơn gió thổi qua, Chúc Hạ Dương nhận ra điều khác lạ, hơi nhíu mày, vẻ mặt cảnh giác nhìn ra cửa.
Hôm nay là ngày đi làm, trong tiệm không đông khách lắm, lúc này cũng đã về hết, chỉ có một nam sinh ngồi trong một góc tiệm, trước mặt đặt một chiếc máy tính bảng, ngón tay múa phím cực nhanh.
May là vậy, nếu không... nếu như để một em gái khác nhìn thấy Dạ Minh thì lại rất ầm ĩ.
Dạ Minh giấu kỹ mình đi.
Gió lạnh làm chuông gió hình quạ đen trên cửa phát ra tiếng kêu treo trẻo, một chàng trai có vẻ trong suốt đi vào.
Người này chín là chàng trai chụp trộm hôm đó.
Sao anh ta lại biến thành thế này?
Chúc Hạ Dương quan sát anh ta một cách kỹ càng, sau đó hỏi: "Anh chết rồi?"
Đầu tiên chàng trai đó kinh ngạc, sau đó vẻ mặt chán nản nói: "Mọi người có thể cứu tôi không? Tôi vẫn chưa muốn rời khỏi thế giới này..."
Chàng trai tên là Vương Tự, là một thiếu niên nghiện mạng xã hội, là ngươi hợp tác với người đăng video cô hủy cây cột rắn lên mạng.
Bình thường sau khi tan làm không có việc gì thì hai người họ sẽ gặp nhau ở tiệm nét, sau khi say mê những video kinh dị thì không chơi gảm nữa, mà lập thành một đội đến nhà quét video.