Nửa đêm, nhà họ Trình.
Trình Dục Tường đang ngồi xem tài liệu trong phòng làm việc, ngày mai Trình Thư Dịch sẽ cầm tà liệu này đến để ký hợp đồng với một công ty, tuy là ông ta vẫn biết là Trình Thư Dịch có thiên phú về kinh doanh, nhưng mà ông ta vẫn cẩn thận như trước.
Ông ta vẫn phải chuẩn bị tốt cho ông ta, đảm bảo tài liệu tốt nhất, còn liệt kê cả cách xử lý những tài liệu đó ở bên cạnh.
Đó là vì lợi ích của công ty, cũng thể hiện sự ủng hộ của mình với Trình Thư Dịch cho người khác thấy.
Dù sao thì công ty cũng là nơi làm việc, vẫn có rất nhiều người bỗng nhiên không quá tin vào người nối nghiệp tương lai đột nhiên xuất hiện này.
Con trai của Trình Dục Tường này chắc chắn không thể để người khác coi thường!
Khi sắp xử lý xong tài liệu, ông ta ngáp một cái, cảm giác có hơi uể oải.
Bỗng nhiên một cơn gió lạnh thổi qua cửa sổ thủy tinh tạo nên những tiếng va chạm lớn.
"Ngày mai phải bảo người ta đến sửa lại thôi." Trình Dục Tường nghĩ, cúi đầu tiếp tục làm việc, chỉ nghe thấy một tiếng "rầm", tiếng thủy tinh rơi vỡ vang lên, mảnh vỡ rơi xuống đầy đất cứ như là đá quý lấp lánh dưới ánh đèn.
Một làn khói mù bay vào, tiếng cười đáng sợ dữ tợn vang lên xuyên qua màng nhĩ của ông ta, bút trong tay ông ta rơi xuống đất.
Thân thể của ông ta bay lên không trung, bị làn khói quấn chặt lấy, cả người đau đớn không thể phát ra được âm thanh nào.
Thanh Mai trong phòng ngủ nghe được tiếng động trong phòng làm việc, đứng dậy khoác thêm áo, nhanh chóng đi vào phòng làm việc, lúc mở cửa, Trình Dục Tường đang ung dung ngồi trước bàn làm việc nhìn mình.
Trong khoảnh khắc đó, không biết tại sao, bà ta lại cảm thấy ánh mắt của người đàn ông này rất xa lạ, không hề giống với ánh mắt quen thuộc của Trình Dục Tường mà bà ta biết.
Nhưng mà lại không thể diễn đạt được là có vấn đề ở đâu.
"Dục Tường, anh không sao chứ?"
"Không sao, ngày mai gọi người đến sửa lại một chút."
Giọng nói của ông ta lạnh nhạt, sau đó đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Mà lúc này Trình Thư Dịch nằm trong căn phòng của mình nhếch miệng lên mỉm cười, rất thỏa mãn.
Sau đó anh ta cũng đứng dậy mở cửa, đi đến đối diện nói với Trình Dục Tường: "Chú, đã khuya vậy còn chưa ngủ sao?"
"Vui quá, có hơi không ngủ được."
Lúc Trình Dục Tường nói, trên gương mặt hiện lên nụ cười, lướt qua Trình Thư Dịch, đi về phía phòng ngủ của mình.
Thanh Mai bước về phía trước, lo lắng nhìn Trình Thư Dịch hỏi: "Thư Dịch, có phải là chú của cháu có hơi lạ không?"
"Có đâu, cháu thấy rất bình thường mà, thím đi ngủ đi."
Dứt lời, Trình Thư Dịch về phòng đóng cửa lại.
Thanh Mơ chần chừ một lát, cũng không nghĩ nhiều nữa, đi về phòng của mình.
Trình Dục Tường xé rách đồ ngủ trên người, để lộ cơ thể cường tráng, sau đó nhìn Thanh Mai.
Thanh Mai bị ông ta kéo lấy, đè lên giường.
"Dục Tường, anh làm sao vậy, sao bỗng nhiên lại..."
Không đợi được Trình Dục Tường trả lời, quần áo trên người của bà ta cũng không may mắn tránh được, bị ném lung tung trên đất, bà ta bị Trình Dục Tường mạnh mẽ chiếm lấy.
Thanh Mai không biết tại sao Trình Dục Tường lại bỗng thay đổi như vậy, không lẽ ban nãy trong phòng thật sự xảy ra chuyện gì sao?
Trước đó Trình Dục Tường từng có hai đời vợ, sau khi ly hôn với người vợ thứ hai xong thì mới kết hôn với Thanh Mai.
Trước đây khi sống chung, ông ta chưa từng phát tiết trên người bà mà không để ý đến cảm nhận của bà như vậy, điều này khiến trong lòng của Thanh Mai cảm thấy khó hiểu và phản cảm.
"Anh bình tĩnh một chút, em đau."
Trong ánh mắt của Trình Dục Tường không hề có sự thương yêu, trái lại càng ngày càng hưng phấn.
Thanh Mai gần như mà muốn ngất đi, muốn dùng sức đẩy ông ta ra, nhưng mà không hề có tác dụng, sau khi móng tay của bà dùng sức cào lên lưng của Trình Dục Tường, chỉ thấy trong ánh mắt của ông ta hiện lên lửa giận, bỗng bóp cổ của Thanh Mai.