Ngày hôm sau, khi Trình Dục Tường đang ở trong phòng làm việc, Thanh Mai nắm lấy điện thoại di động một lúc lâu, nhớ đến sự việc đã xảy ra như một cơn ác mộng đêm qua, bà vẫn quyết định gọi điện.
Lúc Chúc Hạ Dương nhận được điện thoại của Thăng Lăng, cô và Dư Hi đang băt quỷ ở ngoài, nghe được Thanh Lăng nói là cô của cô ấy muốn tìm mình, bèn nhanh chóng gọi điện thoại cho Trình Thư Dịch.
Dù sao lúc này cô cũng không đi được, cũng không có số điện thoại của Thanh Mai.
Trình Thư Dịch ở đầu dây bên kia nói với giọng bất đắc dĩ: "Tối hôm qua hai người vì một chuyện nhỏ mà cãi nhau một trận, có lẽ là thím thấy ấm ức, muốn tìm cô tâm sự thôi."
"Nếu tâm sự thì không phải tìm Thanh Lăng sẽ tốt hơn sao?" Không tìm cháu gái ruột mà lại tìm một người lạ, có vẻ rất khó hiểu.
"Thanh Lăng có nói với em tại sao thím lại muốn tìm em không?"
"Không." Thanh Lăng thật sự không nói là đã có chuyện gì.
Trình Thư Dịch thản nhiên nói: "Vậy thì hẳn là không phải rồi, Thanh Lăng là cháu gái ruột của thím, nếu như bà ấy cãi nhau với chú, chắc là khó chịu nên tìm cô. Nếu không có chuyện gì thì cô bận việc của mình trước đi."
Nghe Trình Thư Dịch nói như vậy, có vẻ cũng hợp lý, dù sao thì bây giờ mình cũng không đi được, buổi tối đến tìm bà ấy sau vậy.
Chúc Hạ Dương cúp điện thoại, vung cây kiếm trong tay, con ác quỷ đang lao về phía cô lập tức bị chém thành hai nửa, hóa thành một luồng khói đen.
Sau khi xử lý xong, vẫn xem tiền thù lao như rác, tốn biết bao công sức nhưng mà không thể lấy đồng nào.
Ngay cả chút tiền khích lệ sức lao động cũng không có.
Trên đường về, Chúc Hạ Dương và Dư Hi tách ra, cô tự đến nhà họ Trình.
Vừa đến nhà họ Trình đã bắt gặp Trình Thư Dịch vừa lái xe về nhà.
"Em đến thật à." Trên gương mặt của Trình Thư Dịch nở nụ cười thản nhiên, nếu như là người khác thì nhất định đó là nụ cười rất đẹp, nhưng mà nụ cười trên mặt anh ta thì lại rất gian tà.
"Thím của anh tin tưởng tôi như vậy, không phải tôi nên đến sao?"
Chúc Hạ Dương nói xong, giả vờ như muốn đi vào nhà, lại bị Trình Thư Dịch kéo lại.
"Đi theo tôi đến một nơi."
Nói xong, chỉ thấy Trình Thư Dịch kéo cô đi, sau khi kéo cô vào xe thì anh ta cũng leo lên xe.
"Này, anh dẫn tôi đi đâu, nếu như để Thanh Ninh biết thì sẽ không tốt đâu." Chúc Hạ Dương nhắc nhở.
"Tại sao?"
"Bởi vì cô ta là bạn gái anh, nếu như để cô ta nhìn thấy thì chúng ta sẽ hết đường chối cãi. Hơn nữa tôi cũng đã là hoa đã có chủ, cũng không thể làm bậy."
"À."
Trình Thư Dịch cười phì một tiếng, quay đầu nhìn Chúc Hạ Dương, tay vẫn cầm vô lăng, bên cạnh có xe lái ngược lại, anh ta thản nhiên lách qua, khiến Chúc Hạ Dương sợ đến mức đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Anh lái xe đàng hoàng chút đi."
"Bạn gái cái gì chứ? Ngủ cùng là bạn gái sao? Nếu vậy thì thật ra tôi muốn ngủ với em."
Nghe vậy, Chúc Hạ Dương há miệng trợn mắt, sau đó tát anh ta một cái "bốp".
Trình Thư Dịch lại cứ như chưa hề xảy ra chuyện gì, nhìn Chúc Hạ Dương khẽ cười, ánh mắt say mê.
Sau đó quay đầu lại, thản nhiên nói: "Đùa thôi."
"Tốt nhất là nói đùa."
Chúc Hạ Dương nghiêm mặt, có vẻ như đã giận thật.
Nói đùa với mình kiểu này thì thôi đi, nói vậy cũng có nghĩa là không thừa nhận mình là bạn trai của Diệp Thanh Ninh.
Trong suốt quãng đường, hai người không nói với nhau câu nào, mấy phút sau, chiếc Lamborghini dừng trước cửa khách sạn.
Thấy Chúc Hạ Dương nhìn mình chằm chằm như gặp ma, Trình Thư Dịch cười nói: "Thế nào? Cho rằng tôi thật sự muốn ngủ với em sao? Bây giờ tôi không có hứng thú đó. Ở đây tôi có quần áo cho cô thay, giúp tôi một lần đi."
Chúc Hạ Dương vốn không có ý định đi vào, nhưng mà đã đến tận đây, hơn nữa ban nãy cũng mới tát anh ta một cái, xem như là giúp một chuyện nhỏ đi."