Cái ghế dưới chân Mạc Thần khẽ nhúc nhích, suýt chút nữa anh ta đã ngã xấp xuống, Mập Mạp thấy Khỉ Gầy kích động như vậy thì vội vàng dùng một tay tóm lấy.
Tay của Mạc Thần vừa mới đụng đến cái gương trên cửa, Chúc Hạ Dương bỗng nhiên xuất hiện.
"Hạ Dương, cậu..."
Lời kinh ngạc còn chưa kịp thốt ra, khi nhìn thấy Dạ Minh đi theo phía sau Chúc Hạ Dương thì sự ngạc nhiên vui mừng trên mặt anh ta hoàn toàn biến mất.
Lúc nhìn thấy Hổ Vằn, Chúc Hạ Dương lập tức hiểu ra, cô đưa tay ra vạch lên trán Hổ Vằn mấy cái, đẩy anh ta vào trong kí túc xá.
"Bảo vệ bản thân cho tốt!"
Những thây ma ở hành lang đã được dọn dẹp, trên đường đến đây hai người cũng đã chém chết không ít, ngay cả Y Bạch và Dư Hi cũng đi bắt giết, lúc này Dạ Minh cũng cần đi xử lý những thây ma bị điều khiển bên ngoài.
Thấy mấy người bọn họ không có chuyện gì, Chúc Hạ Dương cũng yên tâm hơn rất nhiều, nhưng mà Hổ Vằn vậy mà lại biến thành quỷ hồn rồi.
Khỉ Gầy có hơi hoảng hốt nhìn Hổ Vằn, lời nói ban nãy nhất định đã chọc giận anh ta.
Nhưng mà Hổ Vằn lại không để ý đến Khỉ Gầy, mà chỉ hỏi Chúc Hạ Dương xem có cách nào xoay chuyển chuyện này hay không.
Thì ra buổi trưa sau khi người này đi ăn cùng bạn học, lúc quay về thì gặp phải một người có vóc dáng nóng bỏng, gương mặt tươi mát, sau nhiều lần trêu chọc, anh ta không nhịn nổi bèn tự đi theo.
Trong ngõ hẻm, sau khi hai người âu yếm nhau xong thì bỗng mất hết lí trí, lúc anh ta lấy lại tinh thần thì đã cảm giác cả người nhẹ tênh, lúc quay lại trường học thì nhận ra khắp nơi đều là thây ma, anh ta chạy đến ký túc xá nhưng lại không vào được.
Lúc đó anh ta mới biết là mình đã chết!
Nói xong, Hổ Vằn đặt mông ngồi xuống đất, òa khóc.
"Sao có thể như vậy chứ, tôi chết rồi thì ba mẹ tôi phải làm sao bây giờ, bọn họ biết sống thế nào chứ?"
"Chị gái à, hay là chị cũng tìm cho anh ta một món đồ để anh ta nhập vào giống tôi đi."
Trong phòng bỗng nhiên vang lên một giọng nói đàn ông, nhưng lại không thấy người đâu, Mập Mạp sợ đến mức nhìn xung quanh.
Điện thoại di động ở trong túi của Chúc Hạ Dương tự bay ra, lơ lửng giữa không trung.
Sau đó ó bay đến trước mặt của Mạc Thần, áp sát mặt hỏi: "Đoán xem thử tôi là ai?"
Đây không phải là điện thoại của Chúc Hạ Dương sao? Sao lại biết nói chuyện, còn có thể bay lơ lửng nữa?
Lẽ nào là đã được làm phép rồi?
Thấy Mạc Thần lắc đầu, Vương Tự nói: "Tôi là Vương Tự đó, tôi đột quỵ chết rồi, bây giờ đang ở trong điện thoại di động của chị gái nhỏ. Bây giờ toàn bộ điện thoại này do tôi điều khiển, thay đổi phong cách sống cũng có vẻ không tệ lắm."
Nghe xong, ai nấy cũng đều cảm thấy không thể tin được.
Vương Tự vậy mà đã chết, chẳng trách mình không thể liên lạc được với anh ta.
Anh ta lại còn ở trong điện thoại của Chúc Hạ Dương, hành động này đúng là không thể ngờ đến được.
"Giúp tôi tìm một ký chủ như vậy đi, tôi cũng không muốn đến âm phủ." Hổ Vằn nhìn Chúc Hạ Dương cầu xin, thấy Chúc Hạ Dương thờ ơ, lại đưa tay kéo Mạc Thần, nhưng mà lại xuyên qua bàn tay.
"Mạc Thần, chúng ta là anh em tốt, cậu nói với cô ấy giúp tôi đi, để cô ấy giúp tôi ở lại đây đi."
Chúc Hạ Dương nhìn vào mắt của Mạc Thần, cô biết anh ta muốn nói gì, trả lời: "Xin lỗi, tôi không thể đồng ý với cậu chuyện này được."
"Dựa vào đâu mà anh ta thì được, còn tôi thì không thể đồng ý?" Hổ Vằn nóng nảy, ánh mắt hiện lên lửa giận.
Chúc Hạ Dương đưa tay kéo Vượng Tự vào trong balo, lạnh nhạt nói: "Tôi nói không được là có lý do riêng, hơn nữa giúp hay không là chuyện của tôi."
"Tiểu Hạ Dương!"
"Dựa vào đâu? Chuyện này không công bằng, không công bằng." Mạc Thần cũng có vẻ hơi tức giận, lúc anh ta cứng rắn gọi tên Chúc Hạ Dương, Hổ Vằn cũng tức giận rống lên.
"Công bằng sao? Thế nào là công bằng?"
"Tôi không phục, tôi không cam lòng! A!"
Bỗng nhiên hai mắt Hổ Vằn đỏ như máu, móng tay cũng dài hơn, trên người máu me đầm đìa, áo trên người đã rách bươm, thịt trước ngực cũng biến thành từng miếng treo lủng lẳng.
Đây là thân thể của anh ta sau khi bị nữ quỷ gặm cắn.
Là hình dáng lúc chết của anh ta.