Mạc Thần lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho Hổ Vằn, lúc này điện thoại di động đã không còn pin, vậy nên trọng trách này đổ lên vai của Khỉ Gầy.
Khỉ Gầy ấn số điện thoại, vẻ mặt lo lắng chờ đợi.
Mà ở thùng rác nọ, màn hình điện thoại di động sáng lên thông báo có cuộc gọi, chuông điện thoại di động ở một nơi yên tĩnh như thế này nghe có vẻ rất lớn.
Mà ở phía trước thùng rác này, một nam sinh cả người đầy máu me đang nằm bốc mùi trên mặt đất hôi thối, có một cô gái vóc dáng bốc lửa ngồi chồm hổm bên cạnh.
Đầu và người của cô gái chia làm hai phần, đặt nghiêm chỉnh ở một bên, hai mắt tròn trợn lớn.
Hai mắt trợn lên giận dữ, thất khiếu máu me đầm đìa, da thịt trên bộ ngực đã bị cáo xé máu me bê bết.
Trong kí túc xá đại học Thanh Phong, Hổ Vằn nhìn những bạn học đang chạy thục mạng, có người thậm chí vừa chạy vào đã đóng kín cửa, để mặc bạn cùng phòng chạy đến sau đứng ngoài gõ cửa.
Khi đi đến kí túc xá của mình, Hổ Vằn đấm mạnh vào cửa, nhưng lại bị một luồng sáng màu vàng bắn ngược ra.
Đã xảy ra chuyện gì chứ?
Sao mình lại không vào được?
Anh ta lại bước lên lần nữa, vẫn bị văng ra như lần trước, cả người va mạnh lên tường nhưng không hề cảm thấy đau nhức.
Nhìn thấy những xác khô lảo đảo trên hành lang, anh ta cũng rất sốt ruột, đưa tay ra gõ cửa, nhưng bàn tay lại đau đớn như bị điện giật.
"Mạc Thần, các cậu có ở trong đó không?"
Ba người trong phòng nghe thấy được giọng nói của Hổ Vằn, mở cửa ra.
Nhưng mà sau khi mở cửa ra, Hổ Vằn vẫn không thể vào được, cứ như là trước mặt có một tấm chắn vô hình chặn anh ta ở ngoài.
"Cậu mau vào đi chứ!" Khỉ Gầy nhìn những thây ma đang chạy bên ngoài, cả người run lên lẩy bẩy, có vẻ như chỉ một giây sau thôi thì anh ta sẽ trực tiếp đóng cửa lại.
"Cậu ấy không vào được!"
Nghe thấy lời của Mạc Thần, Mập Mạp và Khỉ Gầy đều có vẻ mặt mờ mịt.
Ý của lời này...
Lẽ nào...
"Các cậu nhìn đi, mấy xác khô này đi xuyên qua người cậu ấy, rõ ràng cậu ấy đã không phải là người."
"Sao?" Khỉ Gầy kinh ngạc hoảng sợ.
"Hổ Vằn, phải làm thế nào bây giờ?" Vẻ mặt của Mập Mạp lo lắng, dáng vẻ rất là hấp tấp.
Bốn người đã làm bạn cùng phòng ba năm rồi, ngày thường còn hay nói cười đùa giỡn với nhau, gọi là anh em thân thiết cũng không có gì quá đáng. Tuy ngày thường Hổ Vằn rất mạnh bạo, nhưng mà anh ta là người can đảm nhất trong số mọi người, cũng nóng tính nhất.
Nếu như các anh em bị ức hiếp thì anh ta chắc chắn là người đầu tiên đi đòi lại công bằng.
Trưa nay bọn họ còn cùng nhau ăn cơm, bây giờ anh ta đã trở thành quỷ hồn.
"Mạc Thần, chúng ta tháo gương bát quái xuống, để cậu đấy vào đi." Mập Mạp cầu xin.
Khỉ Gầy lại kéo lấy tay của Mạc Thần, không ngừng lắc đầu.
"Không được, Hổ Vằn đã chết rồi, cậu ấy là ma, nói không chừng sẽ giết chết chúng ta đấy? Hơn nữa dù có đứng ở ngoài cậu ấy cũng sẽ không bị sao, nhưng mà nếu tháo gương bát quái này xuống thì xác khô sẽ xông vào, chúng ta sẽ tiêu đời."
"Khỉ Gầy, cậu đang nói gì vậy!" Mập Mạp hét lớn: "Hổ Vằn là anh em của chúng ta, dù có biến thành quỷ cũng sẽ không làm tổn thương chúng ta, bình thường khi cậu bị bắt nạt, Hổ Vằn đã bảo vệ cậu hết sức, bây giờ cậu nói vậy nghe mà được à?"
Khỉ Gầy khá là yếu đuối nên thường xuyên bị người khác chọc ghẹo bắt nạt, đụng phải người hơi cứng rắn là sẽ không dám phản kháng, thường ngày chỉ có Hổ Vằn thường bảo vệ anh ta.
Mập Mạp là một người nặng gần trăm kí, bình thường thích nhất là ăn, trừ vài người anh em tốt ra thì anh ta gần như không tiếp xúc với người khác, tính tình lại cực kỳ tốt. Dù là có chuyện gì tốt, thứ gì tốt thì cũng đều nghĩ đến các anh em đầu tiên.
Lúc này, dù là Hổ Vằn đã là ma thì anh ta vẫn nhớ rằng bọn họ là anh em của nhau.
"Cậu ấy đã chết, sớm muốn gì cũng phải rời xa chúng ta, cậu ấy ở ngoài cũng đâu có sao, nhưng mà nếu những thây ma kia vào đây thì chúng ta sẽ chết!" Khỉ Gầy gào lên.
Mạc Thần kéo ghế ngồi của bàn học đến cửa, vừa mới đạp chân lên thì đã thấy Khỉ Gầy như phát điên ôm lấy Mạc Thần.