Nhìn quần áo trên người Chúc Hạ Dương, Dạ Minh hơi nhíu mày, sau đó trên tay xuất hiện thêm một chiếc áo khoác, phủ lên người của cô.
"Anh đã nói là không được đi ra ngoài với người đàn ông khác."
"Tình huống đặc biệt, tình huống đặc biệt mà."
Chúc Hạ Dương cười hì hì, mở cửa đi ra ngoài.
Xung quanh là một mớ hỗ độn, tất cả mọi người đang chạy đi, mà Dư Hi và Y Bạch cũng không biết đã đến từ lúc nào, đang giao chiến với những thây ma kia.
"Hạ Dương không sao chứ?"
"Không sao!" Chúc Hạ Dương đi đến bên cạnh Y Bạch, chen ngang giữa anh ta và thây ma: "Để tôi."
Rất nhanh tất cả những thây ma ở đây đều đã bị tiêu diệt.
Cảnh sát đã đến, Nhiếp Chi Dư nhìn tình hình hỗn loạn trước mặt, dẫn nhóm người Chúc Hạ Dương đến đồn cảnh sát lấy khẩu cung.
Nhiếp Chi Dư gõ tay xuống bàn một cái, đưa ngón tay chỉ vào Chúc Hạ Dương nói: "Dù không biết mục đích mấy người phá hư hội trường là gì, nhưng mà đừng mơ là dùng mấy chuyện ma quỷ gì đó để lừa gạt! Tôi cũng đã điều tra camera thử rồi, không có gì cả, nhất định là đã bị mấy người đụng tay đụng chân."
Còn chưa đợi Chúc Hạ Dương đáp lại, đã thấy Dạ Minh đột nhiên xuất hiện trước mặt Chúc Hạ Dương, dùng tay nắm chặt lấy cổ tay của Nhiếp Chi Dư, từ từ dùng sức.
Bị nắm đau đến mức la lớn, không ngừng kêu cứu, những cảnh sát khác nghe thấy thì chạy đến, lại bị Dạ Minh vung tay lên một cái, chặn ở bên ngoài.
"Á, đau quá đau quá!"
"Dạ Minh, thả ông ta ra, ông ta là cảnh sát, chúng ta yếu thế." Dư Hi nói.
Nhưng mà Dạ Minh lại không hề có ý định nể tình nào, sau đó anh lại cầm lấy tay của Nhiếp Chi Dư vung lên, chỉ thấy cả người của Nhiếp Chi Dư bay lên trời, sau đó nặng nề ngã xuống đất, ôm lấy cơ thể của mình, miệng không ngừng rên rỉ.
"Đội Phó Nhiếp, mong ông tốt nhất hãy điều tra việc này." Chúc Hạ Dương cười khẽ.
Nhiếp Chi Dư nhìn gương mặt âm trầm, ánh mắt đáng sợ của người đàn ông trước mặt, không dám nói gì nữa, chỉ có thể sợ hãi liên tục gật đầu.
Nhìn nhóm người đi ra khỏi đồn cảnh sát, Nhiếp Chi Dư rất không cam lòng, nhưng mà nghĩ lại hành động của người đàn ông ban nãy, đúng là rất chân thật.
Lẽ nào trên đời này thật sự có ma quỷ sao?
Người đàn ông ban nãy...
Nhiếp Chi Dư nuốt nước miếng một cái, càng nghĩ càng thấy đáng sợ.
"Đây là tin tức khẩn cấp, khoảng năm giờ chiều, một số lượng lớn xác khô xuất hiện, theo như tin tức nhận được thì phần lớn tập trung ở khách sạn Vinh Hoa, mong những người dân trong thành phố đề phòng cẩn thận, tốt nhất là hạn chế ra ngoài..."
Nhìn thấy bản tin, hai mắt của Nhiếp Chi Dư mở lớn, vội vàng mở nhiều kênh khác, tuy nhiên kênh nào cũng đều đang chiếu tin tức này.
Xem ra những điều mà bọn họ nói đều là sự thật.
Trên thế giới này thật sự có ma quỷ, hơn nữa những người này cũng là những người bắt quỷ sao?
Trên đường quay về, trên phố đã không còn bóng người, ngay cả những người còn sót lại trên đường cũng vội vàng đi về phía trước.
Màn hình ti vi lớn trên phố đã đưa tin, bọn họ cũng đã thấy, xem ra những con thây ma này không chỉ xuất hiện ở hội trường của khách sạn, mà xuất hiện ở khắp nơi.
Lần tấn công này của Yêu Ma là tình thế bắt buộc!
Quay về cửa tiệm số 47, Dạ Minh tạo ra một kết giới cho cửa tiệm, vậy nên nơi này tuyệt đối an toàn, Hiểu Uyển và Lạc Minh cũng ở lại trong tiệm.
Nghĩ đến Mạc Thần, Chúc Hạ Dương nhanh chóng gọi điện thoại cho anh ta, lại không có ai nghe máy.
Trong lúc lo lắng, Chúc Hạ Dương nói với Dạ Minh muốn đi tìm Mạc Thần, anh lại nói muốn đi cùng.
Cũng không biết tại sao trong trường học cũng xuất hiện rất nhiều thây ma, khi nhóm ba người của Mạc Thần chạy về kí túc xá thì mới nhận ra không thấy Hổ Vằn đâu.
Bời vì trong phòng có gương bát quái và trận pháp của Chúc Hạ Dương, trên người mọi người cũng mang theo bùa nên không có gì đáng ngại.
Nhưng nghe những tiếng kêu hoảng sợ kinh hoàng của những người khác, ba người vẫn cảm thấy hơi đáng sợ.
Mà điều làm bọn họ lo lắng hơn chính là Hổ Vằn.
Tuy là Hổ Vằn cũng mang theo bùa, nhưng mà ở ngoài nguy hiểm hơn ở kí túc xá nhiều.