Trong tay Chúc Hạ Dương cầm kiếm trảm ma, vung về phía đối diện, mà thân thể của xác khô lại cực kỳ nhanh nhẹn, chạy tán loạn trong phòng.
Trước khi những người này biến thành những thây ma thì không hề khác gì người thường, hoặc là nói có người đã cố ý che giấu những hơi thở này.
Tinh khí của linh hồn bọn họ bị hút ra từ từ, thầm lặng đến nỗi thậm chí ngay cả bản thân họ cũng không hề phát hiện ra.
Theo lý mà nói, Chúc Hạ Dương là một trừ tà sư thông hiểu âm dương, nếu như có một linh hồn khiếm khuyết thì có khi cô còn không nhận ra, nhưng mà có nhiều người biến thành người rối ngay bên cạnh mình như vậy mà lại không hề nhận ra.
Vậy thì không được rồi.
Nên nhất định là có kẻ đang cố ý che giấu.
Hơn nữa sức mạnh của kẻ đó không thể đùa được.
Những thây ma này cứ như là biết suy nghĩ vậy, không hoàn toàn tấn công về phía Chúc Hạ Dương mà cứ như là đã được phân công vậy, một số lao về phía đám đông.
Những người bị cắn trúng gần như là trở nên điên loạn, chỉ một giây sau đã như bị thứ gì đó hút khô vậy, cũng biến thành những thây ma.
Vì vậy mà những thây ma trong hội trường ngày càng nhiều, Chúc Hạ Dương mặc lễ phục thật sự không tiện hành động, bèn dùng tay xé một cái, bộ lễ phục sang trọng lập tức biến thành một chiếc váy ngắn.
"Trình Thư Dịch, anh mau chạy đi."
"Một mình em có ổn không?"
Không được thì anh cũng có tác dụng gì chứ?
Chúc Hạ Dương âm thầm khinh thường: "Anh mau chóng giúp đỡ mọi người giải tán đi, tôi ổn."
Nói xong, kiếm trảm ma trong tay Chúc Hạ Dương không ngừng vung lên, không ngừng có những thây ma bị tan thành mây khói dưới kiếm của cô, nhưng mà cũng không ngừng có những thây ma mới xuất hiện.
"Á! Cứu tôi với..."
Phía sau một chiếc bình hoa lớn, mấy thây ma đang vây lấy Diệp Thanh Ninh.
Một kiếm của Chúc Hạ Dương chém hai thây ma thành hai phần, sau đó lại lao về phía Diệp Thanh Ninh.
Tuy là cô gái này rất đáng ghét, nhưng mà cũng không thể để cô ta chết ở đây được.
Chém chết mấy thây ma, Chúc Hạ Dương kéo Diệp Thanh Ninh ra cửa.
"Đi mau."
Diệp Thanh Ninh sợ đến nỗi sắp ngất đi, luống cuống mở cửa chạy ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.
Khi những người ở đây đã chạy trốn hết, ở đây chỉ còn lại toàn là những thây ma, tuy là cũng có những con đã trốn ra ngoài, nhưng mà Chúc Hạ Dương chỉ có thể giải quyết những thứ trong này trước.
Từng thây ma lần lượt ngã trên mặt đất nhìn chằm chằm Chúc Hạ Dương, cứ như là những con chó dữ nhìn thấy thức ăn.
Chúc Hạ Dương nhằm vào những thây ma đã từng là người này điên cuồng chém xuống, cứ như là trò chơi chém trái cây.
Bỗng nhiên Dạ Minh xuất hiện bên trong phòng.
"Sao anh lại đến đây?"
"Ở đây bốc mùi như vậy, không muốn đến cũng không được."
Nói xong, bàn tay của Dạ Minh vung lên, chỉ thấy những chỗ mà bàn tay xẹt qua, những thây ma đều tan thành tro bụi.
Dù là trò chơi chém tượng rối của mình vẫn chưa chơi chán, nhưng mà không thể không công nhận là quỷ Vương này đúng là rất đỉnh!
Khi người cõi âm ở dương gian, nguyên thần trong cơ thể và sức mạnh đều sẽ bị hạn chế, bị hạn chế mà còn đỉnh như vậy, nếu như bộc lộ hết sức mạnh thì có phải có thể san bằng cả thành phố Thanh Phong không?
Nghĩ vậy, trong lòng Chúc Hạ Dương cũng âm thầm cảm thấy may mắn, có thể dựa vào Dạ Minh, vậy xem như là mình mèo mù vớ được cá rán rồi.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Chúc Hạ Dương đứng sát bên cạnh Dạ Minh, kiếm trảm ma trong tay biến mất, trong tay có thêm một lá bùa.
Dán lá bùa lên thây ma cuối cùng còn sót lại trong phòng, quan sát kỹ đôi mắt của thây ma.
"Có thể đột nhiên tạo ra nhiều thây ma như vậy, chắc chắn là người này đã ủ mưu từ lâu, xem ra hắn cũng không thể kiên nhẫn nổi nữa."
"Ai?"
"Yêu Ma!"
Yêu Ma!
Là Yêu Ma thượng cổ có thể hai hổ cắn nhau với quỷ đế Hằng Cổ.
Mặc dù Chúc Hạ Dương chỉ mới gặp một lần, nhưng mà sức mạnh của yêu ma này thì đúng là không thể khinh thường.
Trên gương mặt của Dạ Minh đầy vẻ đắn đo, xem ra kẻ này thật sự rất đáng sợ.