"Nhưng mà cô đấy, vị kia nhà cô có vẻ không phải là nhân vật bình thường, nếu như nhận ra cô cắm sừng anh ta, vậy thì sẽ thế nào chứ? Ít nhất anh ta còn chung thủy một lòng với cô mà."
"Cô đang nói gì vậy, tôi không có ý định nói cho người khác biết, cô muốn đội cho Trình Thư Dịch bao nhiêu cái sừng cũng không liên quan gì đến tôi, tôi và anh ta chỉ là bạn bè bình thường."
"Bạn bè bình thường sao?"
Diệp Thanh Ninh vừa sửa sang lại quần áo của mình, vừa chê cười nói: "Lời này cũng chỉ có mỗi một mình cô tin, giả vờ thanh cao gì chứ? Không phải cũng chỉ là một con điếm thích dụ dỗ đàn ông xung quanh mình à?"
"Bốp!"
Diệp Thanh Ninh ôm mặt, ánh mắt nhìn Chúc Hạ Dương đầy thù hận.
Chúc Hạ Dương cảm thấy bản thân cũng chưa từng gây thù gì với cô ta, lẽ nào là vì mình bắt gặp được chuyện xấu của cô ta sao?
Bây giờ là thời buổi hiện đại, cô ta cũng không phải là bạn gái của mình, dù có chơi bời thế nào cũng không liên quan gì đến mình, nhưng mà muốn sỉ nhục mình thì không thể trách cô được.
Trước đó còn nói tốt cho cô ta, nhưng mà lúc này trong lòng của Chúc Hạ Dương thì hình tượng Diệp Thanh Ninh thanh thuần đáng yêu là một thành viên của cửa tiệm số 47 đã hoàn toàn bị phá vỡ.
"Cô dám đánh tôi? Cô có tư cách gì đánh tôi chứ? Bên cạnh cô đã cùng lúc có mấy người đàn ông rồi? Vị kia nhà cô lại còn vì cô mà thủ thân như ngọc, sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến tất cả những thứ thuộc về cô thuộc về tôi, kể cả Mạc Thần."
"Cô dám?"
Ánh mắt của Chúc Hạ Dương bỗng lóe lên tia lạnh, lạnh đến nỗi khiến Diệp Thanh Ninh hoảng hốt.
"Cô dám đụng đến Mạc Thần, tôi sẽ khiến cô trả giá đắt."
"Cô nghĩ là tôi sợ à? Dù có nói với Trình Thư Dịch thì tôi cũng không sợ, loại ngựa đực lăng nhăng như anh ta, cũng không phải chỉ có mỗi một người phụ nữ là tôi, tôi có cắm cho anh ta mấy cái sừng thì cũng chỉ là hòa nhau. Trái lại, soái ca cực phẩm nhà cô, lại có thể chống lại sự quyến rũ của tôi, đúng là thật đáng tiếc mà."
Lúc này Chúc Hạ Dương mới nhận ra là mình đã thật sự trách nhầm Dạ Minh rồi.
Thật sự là người phụ nữ này cố tình dụ dỗ Dạ Minh.
Đáng khinh nhất là cô ta lại còn dựng lên vở kịch đổ tội chia rẽ, trước đó cô còn bị cô ta lừa xoay vòng vòng.
"Chúc Hạ Dương ơi là Chúc Hạ Dương, cô đúng là ngu ngốc."
"Tôi ngu ngốc sao?" Chúc Hạ Dương đến gần Diệp Thanh Ninh, khiến cô ta liên tiếp lùi về sau, cuối cùng đụng vào vách tường.
Tay của Chúc Hạ Dương định đặt lên vai của cô ta, ngừng một chút sau đó rút về.
"Cô thật sự rất dơ bẩn, so với việc dơ bẩn thì tôi thích ngu ngốc hơn. Cô có thể bẩn, nhưng nếu cô dám đụng đến người của Chúc Hạ Dương tôi, tôi sẽ khiến cô phải hối hận, sống không bằng chết! Ngay cả quỷ tôi còn không sợ, lại sợ cô à? Tôi không quan tâm cô còn nhiều đàn ông chưa hưởng thụ như vậy mà, cứ cứng đấu cứng, xem ai cứng hơn."
Nói xong Chúc Hạ Dương xoay người phong độ đi ra ngoài, người đàn ông đứng bên cạnh bị cảnh tượng tranh đấu như tu la làm cho ngẩn ra sửa sang lại quần áo của mình, sau đó đuổi theo Chúc Hạ Dương.
"Chúc Hạ Dương."
Diệp Thanh Ninh nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ, siết chặt hai nắm đấm, đốt ngón tay hiện lên rõ ràng.
Chúc Hạ Dương cảm nhận được có người sau lưng mình, xoay người đang định đưa bàn tay đánh xuống, chỉ thấy gương mặt người đàn ông trước mặt bỗng trở nên dữ tợn, hai mắt đầy tơ máu, miệng mở rộng hết cỡ lớn cứ như là có thể nhét vừa được hai nắm đấm vậy.
"Á!"
Hét lên một tiếng, chỉ thấy tên đó lập tức biến thành một cơ thể khô quắt, cứ như là xác khô vậy. Thịt trên miệng đã rút lại, không còn che được răng lợi, con mắt cũng xô ra ngoài, nhìn vô cùng ghê tởm.
Những người ở đó hoảng hốt chạy xung quanh, mà trong đám người đang chạy thục mạng cũng có rất nhiều người hét lên thảm thiết, biến thành những cái xác khô nhăn nheo.