Lầu hai của căn nhà này trước đó có một nhà bốn người ở, mặt tiền ở lầu một cho một bác sĩ độc thân thuê, một buổi tối nọ bị người ta vào nhà cướp, cả nhà bốn người đều không may mắn thoát được.
Từ đó về sau không ai ở lầu hai này nữa, phòng khám nhỏ ở lầu một cũng không trả phòng, mỗi tháng bác sĩ đều sẽ mua tiền giấy nhang đèn đốt cho người nhà này, xem như là người duy nhất nhớ đến bọn họ.
Bởi vì mái nhà không được tu sửa, mùa xuân ở thành phố Thanh Phong lại mưa liên miên, nên nước mưa ngấm xuống dưới khiến vách tường mọc đầy rêu xanh.
Mà nơi đó lại trở thành chỗ trú chân của nữ quỷ này.
Nữ quỷ uốn éo eo nhỏ hiện ra, mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều vô cùng hấp dẫn.
Nữ quỷ này chính là nữ quỷ đã chạy trốn ở công viên Lạc Hà kia, không ngờ lại còn gặp lại.
"Cô lại còn muốn làm chuyện xấu, lần này sẽ không may mắn như vậy!"
Chúc Hạ Dương nói, đang định tiến lên, Vân Xử đưa tay ra cản: "Trời ơi, đừng có nóng vội, người ta còn chưa ôn chuyện với em mà, mấy ngày này, chị đây nhớ em chết đi được."
"Phì."
Chúc Hạ Dương nhìn dáng vẻ trêu ghẹo của nữ quỷ này, bèn nhớ lại cảnh tự dùng kiếm đâm vào mình ngày đó.
Quá mất mặt mà!
"Ái chà, thật muốn nếm thử mùi vị của em gái, nhất định là cực phẩm!"
"Ngậm cái miệng thối của cô lại, biến thái."
Rõ ràng đều là nữ giới, nhưng mà người này lúc nào cũng cợt nhả mình.
Lẽ nào cô ta là les?
Chúc Hạ Dương nuốt nước miếng, cầm kiếm trong tay chặt hơn một chút.
"Trên thế giới này không có đàn ông nào tốt, nên em gái hãy đi theo chị, nhưng mà..." Chân mày Vân Xử bỗng nhíu chặt lại, ánh mắt bỗng như bị mây mù che phủ.
"Nhưng mà phụ nữ lại là một loài động vật dễ thay đổi, cũng có người phụ tình, ha ha...."
Nói xong, sắc mặt của Vân Xử trở nên dữ tợn, móng tay sắc nhọn màu đỏ lao về phía Chúc Hạ Dương.
Mạt Nhi lao lên trước Chúc Hạ Dương, đánh trả.
"Phía sau tấm màn kia!" Mạt Nhi vừa kiềm chế Vân Xử, vừa nói.
Chúc Hạ Dương nghe vậy, nghĩ đến tấm màn có vẻ rách nát đang bay trong gió kia, dùng kiếm trảm ma trong tay đẩy tấm màn ra, chỉ thấy thây ma chen chúc lao về phía cô.
Chúc Hạ Dương lùi lại, những thây ma đó lại không ngừng lao đến.
Ném ra một cây đậu đồng, khi đụng đến thây ma thì tạo ra tiếng vang lớn.
"Đó chính là chỗ hút linh khí của hồn người, phá hủy chỗ đó đi."
"Vậy phải xem các người có thực lực này hay không rồi! Ha ha ha..." Móng tay sắc bén của Vân Xử cắt qua quần áo, đưa tay nắm lấy thân thể yếu ớt của Mạt Nhi.
Tuy Mạt Nhi là một con quỷ trăm năm, nhưng mà chỉ một lòng muốn được gặp lại người yêu, chưa bao giờ hút chút tinh khí nào, chưa từng tổn thương một ai.
Mà Vân Xử cũng là quỷ trăm năm, hơn nữa âm khí vô cùng nặng, làm nhiều việc ác, tất nhiên là có thể kiềm chế được Mạt Nhi.
Kiếm trảm ma trong tay của Chúc Hạ Dương vung lên, thây ma bị chém thành từng mảnh biến mất, Vân Xử thấy thế vọt tới.
"Em gái, ngang ngược có sức sống đấy!"
Đối mặt với sự tấn công của Vân Xử, Chúc Hạ Dương mặc kệ những thây ma đang lao đến, xoay người lao về phía Vân Xử.
Kiếm của cô vung lên, ánh kiếm văng khắp nơi khiến Vân Xử không thể cử động.
Chúc Hạ Dương có thể cảm nhận được gần đây sức mạnh trong cơ thể mình ngày càng lớn mạnh nhanh chóng, dù là có đối đầu với một lệ quỷ như Vân Xử thì cũng không hề tốn sức.
"Rầm!"
Một tiếng vang thật lớn, chỉ thấy cả người Chúc Hạ Dương bị một sức mạnh to lớn đập văng lên vách tường ẩm ướt nhớp nháp, bức tường bỗng nhiên sụp đổ, thân thể của cô được Mạt Nhi đỡ được, từ từ rơi xuống đất.