Một làn khói sặc sỡ hình người xuất hiện trước mặt cô, tuy là lần trước chỉ gặp một lần, nhưng Chúc Hạ Dương biết đó chính là yêu ma.
Trong hõm mắt sâu của hắn lóe lên ánh đỏ, tham lam lại tà ác.
Cô đã được chứng kiến sức mạnh của yêu ma này.
Một chưởng này mạnh ngang với một chưởng của Dạ Minh, hoặc có khi còn hơn Dạ Minh một bậc.
Yêu Ma nhìn chằm chằm Chúc Hạ Dương một lúc lâu, sau đó cười như điên nói: "Thật sự là chịu nổi một đòn, không đủ, vẫn chưa đủ."
"Ngươi chính là yêu ma thượng cổ?"
"Đúng vậy!" Yêu Ma lướt về phía Chúc Hạ Dương, Mạt Nhi đang định tiến lên, Chúc Hạ Dương lại đẩy ra, che ngực ổn định thân thể mình, ngẩng đầu nhìn hắn.
Kính râm trên mặt bị tháo xuống, bị bóp nát trong tay hắn.
"Đôi mắt này khiến ta cảm thấy rất ghét!" Yêu Ma nắm lấy cằm của Chúc Hạ Dương, nhìn vào đôi mắt mở to của Chúc Hạ Dương.
Nhìn hõm mắt sâu phát ra tia sáng đỏ, Chúc Hạ Dương thật sự không hiểu yêu ma này muốn làm gì.
Chơi đua trừng mắt sao?
"Thời thượng cổ, khi lục giới mới hình thành, địa ngục không hề có bất cứ hình phạt nào, linh hồn của bọn họ không hề phải chịu bất cứ sự tra tấn và nghiêm phạt nào, không có ai thật sự ăn năn, sau khi chuyển thế thành người sẽ trở nên hung ác. Chỉ có một linh hồn đặc biệt, nó không hề rung động trước bất cứ thứ gì trên thế gian, sau khi chết đến địa ngục chuyển thế lại tinh thuần không tỳ vết, kinh động lục giới.
Nhưng mà sau đó, linh hồn đó bỗng chuyển thế thành Ma, không rõ tung tích."
Nghe Yêu Ma điên cuồng nói một tràng dài, Chúc Hạ Dương mơ mơ màng màng không hiểu lắm.
Chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện hắn có phải là Yêu Ma hay không?
Buông Chúc Hạ Dương ra, Yêu Ma vung tay lên một cái, cảnh tượng trong phòng thay đổi hẳn, sang trọng, sạch sẽ, nhã nhặn.
Hắn dựa và sofa, có vẻ rất nhàn nhã.
"Lục giới có thể thán phục một linh hồn tinh khiết như vậy, nhưng lại không loại bỏ những linh hồn hung ác, điều này khiến thế gian mất đi tính cân bằng. Vì muốn cưỡng chế thanh tẩy linh hồn nên lúc này mới có mười tám tầng địa ngục, trong quá trình chịu trừng phạt thì loại bỏ sự hung ác trong linh hồn. Nhưng mà những điều ác đó lại không thể biến mất, chỉ có thể bỏ hết vào động Tụ Tà, sau khi tà tình của thất tình lục dục càng tích tụ được nhiều, tạo ra ta.
Bị giam trong động Tụ Tà, thật sự là vô cùng buồn chán!"
Yêu Ma nói xong thì cười ha hả, tiếng cười lại tựa như là tiếng sấm vậy.
Trước đó Dạ Minh cũng đã nói với mình, Yêu Ma này được tụ tập từ thời thượng cổ, vì vậy sức mạnh lớn đến mức khó có thể tưởng tượng được.
Nhưng mà nếu như những gì Yêu Ma nói, những thứ ngưng tụ thành Yêu Ma không thể nào biến mất được, có vẻ giống như rác thải vậy, dễ dàng tạo ra nhưng lại khó xử lý.
Mà đại ma đầu trước mắt cũng vậy.
Vậy, nếu như Dạ Minh bắt được hắn thì sao?
Nếu vậy, chẳng phải sẽ lại trốn ra ngoài?
"Tà không thể thắng chánh, chỉ cần người làm điều ác, sẽ có người xử lý ngươi!"
"Nếu không có Tà như ta, thế gian này sẽ không tồn tại. Ta là tất cả những điều ác của sinh vật trên thế gian này, vậy nên không thể đếm hết số linh hồn của ta, sự tà ác của mỗi người đều rục rịch trong thân thể ta, tất cả thế gian này đều là của ta, ngươi cũng vậy."
Chúc Hạ Dương cười khẽ, ánh mắt không chịu khuất phục khiêu khích thú tính trong thân thể Yêu Ma:
"Ngươi câm miệng đi, ta là của Dạ Minh."
"Không đúng, ngươi là của ta! Ha ha ha..."
Yêu Ma cười lớn, sau đó lướt đến trước mặt Chúc Hạ Dương, đưa bàn tay bám vào đầu Chúc Hạ Dương.
Trong lòng bàn tay hắn hiện lên màu sắc sặc sỡ, một lúc lâu sau, trong đó phát ra một ánh sáng trắng, cứ như là một ngôi sao vụt sáng.