Chúc Hạ Dương cảm thấy cơ thể của mình đau quặn, như có thứ gì đó muốn xông ra ngoài.
Một giây sau, khóe miệng Chúc Hạ Dương tràn ra máu tươi, hai mắt đỏ tươi, cứ như là một vũng máu vậy.
Mà ý chí của cô dần trở nên mơ màng, người kia trong người cô lại hiện ra.
"Giải phóng sự thù hận của ngươi, giải phóng tất cả những kiêng kỵ và lửa giận của ngươi đi, tất cả những người trên thế gian này đều đáng chết, bọn họ đều đáng chết."
Miệng của Yêu Ma lẩm bẩm, dù Chúc Hạ Dương không biết đã có chuyện gì xảy ra với linh hồn trong cơ thể mình này, nhưng mà chắc chắn Yêu Ma nói những điều này là có mục đích.
Muốn kích thích cừu hận sâu trong nội tâm của cô ta sao, nhằm trả thù sao?
"Bọn họ đều đang lợi dụng ngươi, đang hy sinh ngươi, không ai quan tâm ngươi, ngươi bị tất cả bọn họ sử dụng, bị bọn họ bào mòn. Không đáng..."
Làn khói sặc sỡ từ đầu ngón tay của yêu ma rót vào cơ thể của Chúc Hạ Dương, mặt mũi cô vặn vẹo, có vẻ như đang phải chịu đựng cảm giác vô cùng đau đớn.
Nhưng mà thật ra Chúc Hạ Dương đang trừ cảm thấy không thể thở nổi, thì không hề cảm nhận được gì.
Vậy nên, tất cả sự đau đớn đều đã bị dồn lên linh hồn mạnh mẽ kia rồi.
"Dừng tay."
Dạ Minh hô lớn một tiếng, đi về phía Yêu Ma, Yêu Ta thu tay lại tránh né Dạ Minh, cùng lúc đó, chỉ thấy mặt dây truyền trên cổ Chúc Hạ Dương vang lên tiếng vỡ, vết nứt càng lúc càng lớn.
Mảnh đá ngọc vỡ vụ rơi xuống, sau đó một chất lỏng màu đỏ chảy ra từ đó, nhỏ giọt xuống đất.
Cuối cùng, trên mặt dây truyền chỉ còn lại đá ngọc màu trắng có vết nứt rất rõ ràng.
Bỗng nhiên, bầu trời hoàn toàn đỏ ngầu, cả thế giới đều nhuộm đỏ.
Máu đỏ ngưng tụ lại trên đất, hóa thành một quả cầu máu nhỏ dần bay lên cao.
Đôi mắt màu đỏ của Chúc Hạ Dương nhìn quả cầu máu kia, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt, cả người cô ngã về phía sau.
Một bóng người màu đỏ thoáng hiện, dựa đầu Chúc Hạ Dương vào đầu mình, đưa tay sờ soạng gương mặt của Chúc Hạ Dương.
"Nàng đã quay về!"
Bàn tay vô lực của Chúc Hạ Dương đưa về phía trước, ngón tay lạnh như băng chạm vào gương mặt của Linh Diễm, cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo.
"Xin lỗi...."
"Không, không sao, ta không ngại! Ta chỉ cần nàng trở về!"
Chúc Hạ Dương đang ở trong một góc tối, dù có hơi khó hiểu nhưng mà đã nhanh chóng hiểu ra, người hiện giờ đang chiếm giữ cơ thể mình là linh hồn kia, chính là linh hồn nửa ngủ nửa thức nửa vạn năm kia, cũng là kiếp trước của mình.
Nên cô và Linh Diễm là người yêu của nhau.
Quả cầu màu đỏ máu trên không trung ngày càng lớn, có vẻ như bên trong có gì đó muốn chui ra ngoài, nhưng mà lại không đâm thủng được tầng máu đỏ kia.
Chúc Hạ Dương nhìn về phía quả cầu đỏ kia, Linh Diễm cũng có vẻ hiểu ra, đặt cô ngồi xuống, cắn đứt ngón áp út trên tay mình và trên tay cô, máu đỏ chảy ra không hề rơi xuống mặt đất mà chậm rãi bay lên trên.
Hòa với quả cầu máu kia.
Ánh sáng đỏ lóe lên, quả cầu máu bỗng nhiên bị vỡ ra, ánh sáng chói lóa khiến những người ở đây đều cảm thấy đau mắt.
Một đứa trẻ trần truồng nhắm hai mắt lơ lửng trên không trung, sau đó mở to đôi mắt, đôi mắt màu đỏ long lanh nhìn vô cùng đáng yêu.
"Mẹ!"
Đứa nhỏ nhếch miệng cười lớn, nhào về phía sau Chúc Hạ Dương.
Những thây ma biến từ tinh khí linh hồn của con người bị Yêu Ma hút mất, nhờ đó mà công lực tăng lên rất nhiều, tuy vậy lúc này cũng đang khó khăn đánh nhau với Dạ Minh vừa khỏe lại nhờ nửa viên tinh châu.
Thấy bên phía Chúc Hạ Dương xảy ra chuyện, lúc này đã không đạt được kết quả mà hắn muốn, Yêu Ma đưa tay túm lấy Vân Xử, sau đó biến mất.
Mà Chúc Hạ Dương ôm lấy đứa trẻ, ánh mắt vô cùng cưng chiều, sau đó bỗng nhắm mắt lại hôn mê bất tỉnh.