"Mẹ..."
Đứa nhỏ kêu lên một tiếng, nhưng mà Chúc Hạ Dương lại không có phản ứng gì, thằng nhóc nhìn Chúc Hạ Dương thở dài một hơi, chỉ thấy Chúc Hạ Dương lại mở mắt ra.
Nhìn đôi mắt màu trắng kia, Linh Diễm cảm nhận rõ ràng sự mất mát.
Chúc Hạ Dương hốt hoảng nhìn đứa nhỏ trong lòng mình, cảm thấy chân tay luống cuống.
"Mẹ, mẹ, mau chóng đặt tên cho cục cưng đi!!"
"Không phải cháu tên là Bảo Bảo* sao?"
*Chú thích: Bảo Bảo và cục cưng là một chữ (宝宝)
Đứa nhỏ nghiêng đầu, nháy mắt với Chúc Hạ Dương một cái, sau đó nói:
"Vậy con tên là Bảo Bảo nhỉ, cảm ơn mẹ đã đặt tên."
Nói xong, Bảo Bảo nhảy lên một cái, vui vẻ tung tăng khắp phòng.
Dạ Minh nhìn Chúc Hạ Dương ngồi dưới đất, nhìn Linh Diễm đứng bên cạnh cô, yên lặng một lúc lâu, sau đó lạnh lùng đi đến, cởi áo khoác phủ lên người cô, bế cô lên.
Ban nãy là cô ấy...
Là người mà anh đã không gặp lại cả vạn năm...
Tâm trạng Dạ Minh lúc này rất chấn động, có cảm giác không biết phải làm sao.
Anh cho rằng mình đã thích cô gái trước mặt này, cô ấy chỉ là một linh hồn mà thôi, dù cho có xuất hiện thì mình cũng có thể thản nhiên đối mặt.
Nhưng mà sự thật là anh chỉ vừa liếc nhìn vào đôi mắt đỏ của cô ấy, trái tim đã đập lỡ nhịp.
Thấy gương mặt đỏ bừng đang nhìn mình với đôi mắt ngập tràn sự hạnh phúc, Chúc Hạ Dương không thể nào vui vẻ nổi.
"Mẹ, mẹ, muốn ôm một cái."
Nghe được giọng nói của Bảo Bảo, Chúc Hạ Dương nhìn sang chỗ khác, Bảo Bảo chu chu miệng nhỏ có vẻ không vui, nhảy tới nhảy lui trên mặt đất làm nũng.
Chúc Hạ Dương nắm chặt áo của Dạ Minh, không có ý định đi xuống, giọng nói cứng rắn: "Tôi không phải mẹ của cháu."
Chúc Hạ Dương cô vẫn còn chưa kết hôn, lấy đâu ra con trai.
Lại còn là con trai trực tiếp nổ ra như thế?
"Oa..."
Nghe vậy, Bảo Bảo đặt mông ngồi xuống đất, hai tay không ngừng vung lên, cả căn phòng lập tức bắt đầu chuyển động.
Đứa bé này...
Rất ghê gớm đấy!
Chúc Hạ Dương xoay người rời khỏi vòng tay của Dạ Minh, bế đứa bé từ dưới đất lên.
"Đừng khóc!"
Quả nhiên Bảo Bảo ngừng khóc, cười ha ha như ban ngày.
"Bảo Bảo yêu mẹ nhất!"
"Tôi không phải mẹ cháu, chúng tôi chỉ giống nhau thôi."
"Mẹ chính là mẹ con, mẹ và mẹ con là một linh hồn!"
Cùng một linh hồn sao?
Nhưng mà không phải linh hồn của mình đã được tách ra sao?
"Có ý gì?"
"Hì hì, tuy là trong cơ thể mẹ có hai linh hồn, nhưng mà hai linh hồn này cũng có thể hợp lại làm một mà!"
Hóa ra là thế, nếu là vậy thì mình và linh hồn của kiếp trước kia cũng không được xem là tách ra.
Cô ta mạnh như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt lấy linh hồn của mình, trên đời này sẽ không còn Chúc Hạ Dương nữa.
Nhất thời, Chúc Hạ Dương không cảm nhận được ý nghĩa sự tồn tại của bản thân, tất cả những thứ của mình đều là của người khác, bất cứ lúc nào mình cũng có thể biến mất khỏi thế giới này.
Cô cứ như là một món đồ tái chế, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thu hồi.
Chúc Hạ Dương cười gượng ép, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ôm lấy Bảo Bảo trên mặt đấy, tháo áo khoác của Dạ Minh trên người mình xuống, trùm Bảo Bảo lại.
"Con không cần áo của hắn, hắn là người xấu, mẹ không được chơi với hắn!"
Bảo Bảo chui ra khỏi cáo, nhảy xuống đất, dùng hai tay xé áo ra, sau đó ném xuống đất.
Chỉ thấy mặt Dạ Minh xạm lại, nhưng không nói gì.
"Hạ Dương, gọi như vậy thật không quen." Linh Diễm khẽ cười, còn nói tiếp: "Giúp tôi chăm sóc Bảo Bảo, cảm ơn em!"
"Không phải cha sẽ ở cạnh Bảo Bảo sao, Bảo Bảo chỉ vừa mới được sinh ra thôi, còn muốn ở bên cạnh cha thêm nhiều nữa."
Linh Diễm đưa tay sờ đầu của Bảo Bảo, ánh mắt đầy cưng chiều.