Linh Diễm không giống như Dạ Minh, dù Chúc Hạ Dương là linh hồn diễn sinh của người yêu hắn, dù là hai người dùng chung một thân xác, nhưng mà Chúc Hạ Dương vẫn không phải là cô ấy.
Hắn ta không yêu thương cơ thể này, cũng không yêu thương linh hồn giống với cô ấy này, hắn chỉ yêu thương cô gái đau thương lạnh nhạt như có như không kia.
Lúc nhìn thấy Chúc Hạ Dương, hắn thật sự đã nhận nhầm cô, hắn cũng không cam chịu, căm thù.
Nàng đã phản bội mình, giết mình, cũng không sao. Nhưng mà nàng lại quên mất mình.
Vì sinh linh trong thiên hạ, nàng có thể giết cả người mình yêu, ngay cả con cũng không cần, nhưng mà đối với bản thân thì nàng quên mình mới là điều tàn khốc nhất.
Linh Diễm còn rất nhiều chuyện chưa hiểu rõ, nên hắn ta phải đi tìm hiểu, đi điều tra cho rõ.
Vậy nên để Bảo Bảo ở lại bên cạnh Chúc Hạ Dương là lựa chọn tốt nhất.
Chúc Hạ Dương cởi áo khoác của mình bọc Bảo Bảo lại, đi về đến nhà.
Tắm rửa cho Bảo Bảo xong, sau đó tìm cho thằng nhóc một cái áo len ngắn, không hiểu tại sao nhìn cũng rất vừa.
Buổi tối, Dạ Minh nằm trên giường, có vẻ đang suy nghĩ gì đó, Chúc Hạ Dương ôm Bảo Bảo đi vào.
Đặt Bảo Bảo vào giữa hai người, Chúc Hạ Dương vừa nằm xuống, đã thấy vẻ mặt của Bảo Bảo rất tức giận, ngồi dậy gào lớn.
"Con không muốn ngủ cạnh tên khốn nạn này, con cũng không muốn mẹ ngủ cùng với tên khốn này!"
"Bảo Bảo, chú này không phải là người xấu..."
"Phải!" Chúc Hạ Dương chưa nói xong đã bị Bảo Bảo ngắt lời, hơn nữa gương mặt nhỏ nhắn còn xụ lại.
Nhóc này, chắc chắn là ông trời phái đến để gây chuyện.
Vừa mới gặp đã gọi Dạ Minh là tên khốn, nói không chừng trong chuyện này còn có ẩn ý gì đó.
"Chú ấy xấu chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng xấu, không thể tả nổi." Bảo Bảo bò dậy, dùng sức đẩy Dạ Minh xuống giường, chỉ nghe một tiếng rầm, Dạ Minh rớt xuống đất.
Dạ Minh đứng dậy, xạm mặt trợn mắt nhìn Bảo Bảo, sợ đến mức làm Bảo Bảo chui vào lòng của Chúc Hạ Dương.
Nhìn đứa nhóc này làm nũng trong lòng Chúc Hạ Dương, chốc chốc lại rúc vào bộ ngực mềm mại, anh hận đế nghiến răng.
Thật sự là muốn kéo ra đánh vào mông.
Nhưng mà nghĩ đến chuyện trước kia, trong lòng vô cùng áy náy.
Lúc đó bản thân thật sự bị ma xui quỷ khiến, không thể tin được.
Yêu cô ấy, không phải là nên chúc phúc cho cô ấy, giúp đỡ cô ấy sao? Tại sao trong khoảnh khắc đó mình lại cảm thấy ghen tỵ, sau đó thì không thể nào quay lại được nữa, nỗi đau mất đi người mình yêu, lại còn sự hối hận kéo dài vạn năm.
Vậy nên, đứa bé trước mắt này cứ như là một sự thức tỉnh với anh vậy.
Nhìn Dạ Minh xám xịt ra khỏi phòng, Chúc Hạ Dương cảm thấy khó có thể tin được.
Xem ra có đứa trẻ này, sau này mình không sợ không trị được anh ấy.
"Mẹ cách tên khốn này xa một chút, hắn đã từng tận mắt nhìn mẹ bị giết chết, lại thờ ơ không làm gì. Nói không chừng có một ngày sẽ lại nhìn mẹ rơi xuống vực sâu. Cha vẫn tốt hơn, tuy cha là một đại ma đầu nhưng mà càng dịu dàng với mẹ, rất tốt với mẹ nữa."
"Thân phận của tôi là gì?" Chúc Hạ Dương bình tĩnh hỏi.
Bảo Bảo rúc vào lòng của Chúc Hạ Dương chà chà, giọng nói nũng nịu: "Mẹ chính là thánh nữ của gia tộc Bắc Minh ghê tởm kia, gia tộc Bắc Minh chỉ vì có sức mạnh của mẹ nên danh tiếng mới vang xa như vậy, không có mẹ thì nhanh chóng sa sút."
Thánh nữ của gia tộc Bắc Minh.
Thánh nữ đời thứ nhất.
Nói như vậy thì mình chính là thánh nữ đời thứ nhất của gia tộc Bắc Minh, hiện giờ chuyển thế lại thành thánh nữ đời thứ hai.
Chuyện này đã được tính toán kỹ lưỡng sao?
"Bọn họ dựa vào sức mạnh của mẹ để hưởng thụ vinh dự chí cao của thế gian này, nhưng chưa hề cảm thấy biết ơn mẹ. Bọn họ muốn trói buộc mẹ, buộc mẹ làm chuyện mà mình không thích."