Đó là kiếp trước của mình sao?
Là thánh nữ có sức mạnh có thể xây dựng cả gia tộc, lại yêu và sinh con cho một đại ma đầu, sau đó chuyển thế thành Chúc Hạ Dương của bây giờ?
Tuy là gương mặt thì chưa từng thay đổi, nhưng mà Chúc Hạ Dương khó có thể tưởng tượng được, một cô gái có thể khiến Dạ Minh và Linh Diễm yêu sâu đậm như vậy nhất định là không bình thường.
Ngay cả cô cũng có hơi tò mò.
Chúc Hạ Dương có vẻ đã hiểu tại sao Nhược Tương Ly lại ngăn cản cô có liên quan đến gia tộc Bắc Minh rồi.
Nghĩ đến Nhược Tương Ly, Chúc Hạ Dương lại hỏi: "Con có biết một người tên là Nhược Tương Ly không?"
"Mẹ nuôi, là mẹ nuôi mà Bảo Bảo thích nhất!"
Mẹ nuôi sao?
Nhưng mà người ta là thần tiên đó, một đứa con của đại ma đầu như nhóc mà còn có thể gọi cô ấy là mẹ nuôi sao?
"Mẹ nuôi và mẹ là bạn tốt, sau khi con ra khỏi bụng mẹ thì mẹ nuôi vẫn luôn chăm sóc cho con, mãi đến hai mươi năm trước, cũng là mẹ nuôi đưa con đến bên cạnh mẹ."
Kiếp trước mình có thể giao con cho Nhược Tương Ly, xem ra quan hệ giữa hai người thật sự rất tốt.
"Bảo Bảo nhớ trước đây mẹ tên là gì không?"
"A Cửu, bọn họ gọi mẹ là A Cửu."
"A Cửu..."
Chúc Hạ Dương thầm gọi, trong đầu hiện lên hình ảnh cô gái kia.
"Mẹ làm sao thế?"
"Không sao, Bảo Bảo ngủ đi."
Chúc Hạ Dương nói xong thì ôm Bảo Bảo nằm xuống, đắp kín chăn, sau đó tắt đèn.
Chúc Hạ Dương chỉ biết rằng, kiếp trước mình đã bị gia tộc Bắc Minh vắt kiệt sức lao động, đời này cô không muốn lại rơi vào ổ sói nữa.
Lúc này, gia tộc Bắc Minh còn muốn chèn ép mình, có lẽ là không dễ dàng như vậy nữa.
Còn cả Dạ Minh này nữa, đời trước vậy mà lại thờ ơ nhìn cô gái mà mình yêu chết đi, chậc...
Đầu óc người này làm bằng bã đậu sao?
Đời này đến lượt mình yêu anh ấy đến mức chết đi sống lại, đó gọi là vận đổi sao dời sao? Lại còn xuất hiện thêm một "chồng trước" và một "con trai", mối quan hệ này không phức tạp cũng không thể được.
Thằng nhóc hôn nhẹ lên trán của Chúc Hạ Dương một cái, trong lòng âm thầm quyết định.
"Mẹ, có Bảo Bảo ở đây, từ nay về sau nhất định không để mẹ bị bắt nạt.”
Ngày hôm sau, Hiểu Uyển nhìn thấy Chúc Hạ Dương ôm một đứa bé xuống, vội vàng bước đến, cứ như là đang tò mò xem đó là của quý gì vậy.
"Chị Hạ, đứa trẻ này từ đâu đến?"
"Đừng gọi tôi là đứa trẻ, tôi không phải là đứa trẻ."
Nghe giọng nói phản kháng của đứa bé, Chúc Hạ Dương cảm thấy cũng đúng.
Tuy là hôm qua đứa trẻ này mới sinh ra, nhưng mà từ vạn năm trước nó đã có sinh mệnh, còn lớn hơn cả mình, còn gọi mình là mẹ, đúng là được lời lớn rồi.
Càng đỉnh hơn nữa, mẹ của Natra chỉ mang thai Na Tra ba trăm năm, nhưng mà đứa nhỏ này lại nằm trong mặt dây chuyền cả một vạn năm.
Năm đó lúc A Cửu biết mình có con với Linh Diễm, tuy là rất vui nhưng mà cũng rất lo lắng.
Gia tộc Bắc Minh luôn xem trọng danh sự, hơn nữa lấy sinh linh trong thiên hạ làm trọng, có thai với đại ma đầu không chỉ phá hủy danh dự của gia tộc Bắc Minh mà còn khiến nàng ấy mất hơn nửa công lực.
Vì để tránh cho gia tộc Bắc Minh hại đứa nhỏ này, A Cửu lấy đứa con của mình ra, bỏ vào trong mặt dây chuyền này, hằng ngày dùng máu tươi của mình để nuôi nấng. Nhưng mà Linh Diễm không hiểu chuyện này lại hiểu lầm rằng A Cửu hại con của mình và nàng ấy, là một người phụ nữ độc ác.
Từ đó về sau, hai người gần như hận không thể giết chết đối phương.
Tất nhiên, sau này Chúc Hạ Dương mới biết những điều này.
Hiểu Uyển đưa tay chọc chọc gương mặt của Bảo Bảo, nói: "Nhưng mà nhóc thật sự là một đứa trẻ mà, nhưng mà còn nhỏ như vậy đã nói chuyện được, đúng là không thể tin được."
Bảo Bảo ôm lấy cổ của Chúc Hạ Dương, giả vờ như đang tức giận làm nũng trong lòng Chúc Hạ Dương.
"Mẹ, dì ấy bắt nạt con."
"Không sao, để dì ấy bắt nạt đi."
"Được thôi!"
Đứa nhóc này, chơi thật là vui mà.
Chúc Hạ Dương đưa đứa bé đến trung tâm thương mại một chuyến, mua cho nó rất nhiều quần áo đáng yêu.
Ban đầu Chúc Hạ Dương còn cảm thấy đôi mắt màu đỏ này sẽ dọa người khác, nhưng mà không ngờ là nhóc này còn biết cách che giấu màu sắc trong mắt mình.
Chuyện này ngay cả mình còn làm không được, vậy mới nói, có thể thấy được linh hồn sơ sinh tu luyện vạn năm mới ra ngoài này mạnh đến thế nào.