Với sự cố gắng của mọi người, số lượng thây ma đã được khống chế, nhưng mà vẫn không thể diệt hết được.
Mà quá trình tiêu diệt thây ma này đã được Vương Tự dùng điện thoại di động quay lại, đồng thời còn đăng lên tài khoản của mình, được truyền đi một cách chóng mặt.
Trong lòng của những người dân trong thành phố, những vị ở cửa tiệm số 47 cứ như là những đấng cứu thế vậy.
Hơn nữa cò là giá trị nhan sắc và giá trị thực lực cùng tồn tại.
Đã sắp đến ngày mười lăm rồi, cuối cùng mình có đến gia tộc Bắc Minh hay không đây?
Chúc Hạ Dương cảm thấy khó nghĩ.
Suy cho cùng, tên Trình Thư Dịch đưa mình đến gia tộc Bắc Minh tặng roi Trấn Tà, khiến mình mơ mơ màng màng trở thành thánh nữ này đã thông đồng với gia tộc Bắc Minh rất tốt.
Nhưng mà giữa họ có quan hệ gì, Chúc Hạ Dương nghĩ mãi cũng không hiểu.
Nhìn Dư Hi ngày nào cũng chăm chỉ ra ngoài trừ tà, Chúc Hạ Dương nghĩ, nếu như ai ở gia tộc Bắc Minh cũng giống như cô ấy, vậy thì không cần phải đặt tất cả hy vọng vào một người nữa.
Tương lai được gây dựng từ hai bàn tay mình không phải sẽ càng bền chặt hơn sao?
"Dư Hi, cô nói thật cho tôi biết đi, tại sao lại chọn tôi làm thánh nữ?"
Dư Hi nhìn Chúc Hạ Dương một lúc lâu mới trả lời: "Thật ra tôi cũng không hiểu lắm, nếu như cô muốn biết, hãy đến trấn Khê Cổ hỏi Vân bà đi!"
Chúc Hạ Dương tin Dư Hi, cô ấy không cần phải lừa mình, với việc mình có ở lại gia tộc Bắc Minh hay không, Chúc Hạ Dương đang nghiêm túc đánh giá một phen.
Buổi tối, Chúc Hạ Dương vừa mới lên lầu đã nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ ngồi đối diện nhau trên sofa, đều đang rất tức giận.
"Từ nay về sau chú ở đây đi, không được phép đi vào phòng của mẹ tôi."
"Cô ấy không phải là mẹ cháu, cô ấy là người của tôi."
"Ý của chú là muốn kết hôn, lấy mẹ làm vợ?" Bảo Bảo đứng dậy, chống nạnh căm tức nhìn Dạ Minh, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Dạ Minh ngẩn ra, đưa tay vỗ nhẹ đầu của Bảo Bảo: "Cháu biết thế nào là vợ sao?"
"Tôi biết, trước đó cha cũng đã kết hôn với mẹ, mẹ chính là vợ của cha tôi."
Nghe vậy, rõ ràng Dạ Minh có hơi không vui, lạnh lùng nói: "Đừng nhắc đến cha cháu trước mặt tôi!"
Quả nhiên gặp mặt tình địch sẽ rất khó chịu, vẫn chưa gặp mặt đó, chỉ nhắc đến thôi là đã rất khó chịu sao?
"Tôi nói cho chú biết, tuy chú là quỷ vương, nhưng mà mẹ tôi là của cha tôi, không cho phép chú cướp đi."
Dạ Minh nhìn thằng nhóc trước mắt, khẽ cười nói: "Bây giờ cô ấy là Chúc Hạ Dương, hai mươi mốt tuổi, nhà ở Đảo Thành, là một người hoàn toàn khác, nên tôi không cần giành với cha cháu."
"Không đúng, chú chỉ an ủi bản thân mình mà thôi, chú vẫn chưa thể buông bỏ. Chú sợ thua, vạn năm trước chú đã thua cha tôi, nên khiến chú cảm thấy rất không cam lòng, không có được mẹ tôi nên rất không cam lòng. Thật ra chú vẫn chưa buông bỏ mẹ của vạn năm trước, chú cảm thấy bây giờ mẹ không phải là A Cửu thật sự, nên trong lòng chú rất mâu thuẫn, rất rối bời, không biết là mình chuyển tình cảm dành cho A Cửu vạn năm trước đến cho Chúc Hạ Dương là đúng hay sai."
Bảo Bảo cười hì hì, nói thêm: "Chú rất ích kỷ, từ đầu đến cuối đều vậy, chú chỉ suy nghĩ cho chú, chú không được yêu, chú chỉ muốn đạt được những thứ mà chú muốn, không chiếm được thì sẽ phá hủy."
"Đừng nói nữa!"
Dạ Minh nổi giận gào lên một tiếng, bàn tay vỗ lên bàn trà phía trước ghế sofa, bàn trà bỗng nứt ra thành nhiều mảnh.
Bảo Bảo nhìn thấy Chúc Hạ Dương đứng ở cửa, nhảy xuống khỏi sofa chạy đến dưới chân của Chúc Hạ Dương, leo lên trên vai cô, khi bám vào cô rồi thì le lưỡi với Dạ Minh.
Cô ấy... nghe thấy hết rồi sao?
Nghe được những lời mà Bảo Bảo nói sao?
Đôi mắt màu xanh lam của Dạ Minh ngập tràn đau đớn, liếc mắt nhìn Chúc Hạ Dương, không nói thêm câu nào, xoay người biến mất.