Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 233 - Chương 233: Người Thay Thế

Chương 233: Người thay thế




Dạ Minh đã từng đối xử thế nào với A Cửu ở kiếp trước, thật sự thật lòng Chúc Hạ Dương cảm thấy không ngại, dù sao đó cũng đã là chuyện của kiếp trước.

Nhưng mà câu nói kia của Bảo Bảo lại khiến cô không thể nào buông bỏ được.

Dạ Minh vẫn chưa từ bỏ A Cửu của vạn năm trước, chỉ xem mình như một sự thay thế mà thôi!

Chúc Hạ Dương không dám tưởng tượng, nếu thật sự đúng như vậy thì mình phải làm thế nào.

Không biết từ bao giờ, bản thân đã đặt anh ở vị trí quan trọng nhất trong lòng, lẽ nào tất cả những điều này sẽ chỉ là bọt nước thôi sao?

Mờ ảo khó đoán như tình cảm mà Dạ Minh dành cho mình?

Chúc Hạ Dương ngồi ở vị trí trước quầy của Hiểu Uyển, chỉ thấy Dạ Minh đi xuống cầu thang.

Anh nhìn thoáng qua Chúc Hạ Dương, đi lên trước ân cần hỏi: "Khó chịu sao?"

Chúc Hạ Dương lắc đầu, hai người yên lặng một lúc lâu.

Sau đó Dạ Minh nói: "Chúng ta nên ra ngoài một chút?"

"Ừm." Chúc Hạ Dương vội vàng trả lời.

Nghĩ kỹ lại, mình và Dạ Minh vẫn chưa cùng nhau ra ngoài riêng lần nào, mỗi lần mình cho rằng tình cảm giữa mình và anh ấy rất chắc chắn thì biểu hiện của anh lại khiến mình hoang mang.

Anh luôn có biểu hiện không chắc như vậy.

Trước đây Chúc Hạ Dương không hiểu rõ, nhưng bây giờ cô đã hiểu.

Anh không buông bỏ được mình của kiếp trước.

Nhắc đến cũng thật nực cười, mình vậy mà lại là tình địch của bản thân.

Khi đi trên đường, ánh mắt của những người đi đường luôn tập trung vào Chúc Hạ Dương và Dạ Minh, cứ như hai người là phong cảnh đẹp nhất vậy.

"Kiếp trước em là người thế nào?" Chúc Hạ Dương hờ hững hỏi, trong lòng đã sớm đầy bão tố.

Dạ Minh ngẩn ra, có vẻ không ngờ rằng Chúc Hạ Dương sẽ hỏi điều này.

Anh ngẩn ra, sau đó nói: "Đều là cùng một người, không cần phải so sánh."

"Cũng vì em và cô ấy là cùng một người, nên anh mới xuất hiện bên cạnh em, mới có quan hệ với em như vây giờ sao?"

Nghĩ đến điều này, trong lòng Chúc Hạ Dương đau như là bị kim đâm vậy.

Tuy là cùng một người, nhưng mà kiếp trước cô sáng chói rực rỡ che khuất đi ánh sáng le lói yếu ớt của đời này của mình, mọi người chỉ nhớ, chỉ quan tâm đến người đã không còn tồn tại kia.

Vậy thì mình tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa chứ?

"Xin lỗi!"

Dạ Minh nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng Chúc Hạ Dương.

Đối mặt với vấn đề của cô, Dạ Minh không phủ nhận, đúng thật là mình đến bên cạnh cô là có mục đích, kể cả việc bị thương tìm đến cô, dùng mặt dây chuyền của cô để chữa lành vết thương.

Tất cả những điều này, đúng là mình đang lợi dụng cô ấy.

Nhưng mà.... hình như cũng không hoàn toàn đúng.

Dạ Minh cũng không rõ lắm.

"Em biết rồi." Giọng nói của Chúc Hạ Dương khó có thể giấu được sự mất mát.

Nhìn dáng vẻ khó chịu đau lòng của Chúc Hạ Dương, lòng Dạ Minh co rút đau đớn, đưa tay ra muốn ôm cô vào lòng, nhưng lại chạm vào không khí.

"Đi về thôi, không còn sớm nữa."

Nói xong Chúc Hạ Dương xoay người đi về, nhưng trước mắt lại xuất hiện một người đàn ông.

Người đàn ông này khoảng ba mươi tuổi, giữa mái tóc đen dài bó lại thành chỏm, thân thể cường tráng hiện ra trước mắt, trên người mang theo tiên khí, một tay buông thõng phía trước, đôi mắt không hề rung động nhìn chằm chằm vào sau lưng Dạ Minh.

Quần áo mà người này mặc giống y hệt Xích Ý.

Nếu là vậy, người này cũng là Linh Vũ Quan?

"Xin hỏi..."

Lời nói của Chúc Hạ Dương vẫn còn chưa nói xong, người trước mắt đã biến mất, bóng người màu trắng lướt qua bên cạnh cô, dừng trước mặt Dạ Minh.

Quá nhanh.

Chúc Hạ Dương ngẩn người, vẻ mặt đầy sự kinh ngạc.

Người này có tốc độ nhanh đến vậy, hơn nữa vừa nhìn đã biết là người này có tu vi cao hơn Xích Ý nhiều.

Hơn nữa người này hoàn toàn làm như không nhìn thấy mình, trực tiếp vọt đến trước mặt Dạ Minh, có khi nào sẽ gây bất lợi gì cho Dạ Minh không?

Chúc Hạ Dương nhanh chóng xoay người đến bên cạnh Dạ Minh, bảo vệ Dạ Minh phía sau mình.

Bình Luận (0)
Comment