Dạ Minh đưa tay ôm chặt lấy Chúc Hạ Dương, nhẹ giọng nói bên tai cô: "Không sao, yên tâm đi."
Giọng nói của anh dịu dàng như ánh mặt trời mùa xuân, cứ như là chỉ cần một câu nói nhẹ nhàng như vậy cũng đã có thể xóa tan hết mọi nghi ngờ trong lòng Chúc Hạ Dương.
Cho cô cảm giác rằng "người đàn ông này thật sự yêu mình".
Trong đôi mắt đẹp nhưng lạnh lẽo của người đàn ông nọ không hề có tình cảm, rất lạnh lẽo.
"Vị này là?" Dạ Minh hỏi.
"Tại hạ là đại đệ tử Ninh Khanh Nam của đạo trưởng Thanh Vũ của Linh Vũ Quan!" Người đàn ông chậm rãi nói, trong giọng nói còn có cả sự khinh thường.
"Chưa nghe đến bao giờ."
Dạ Minh nói xong thì kéo Chúc Hạ Dương đi sang hướng khác, nhưng mà xung quanh vẫn không khác gì chỗ vừa dừng chân, cứ như là bị ma pháp làm đứng lại tại chỗ.
Một lớp chắn màu vàng từ từ xuất hiện vây ba người lại.
"Người âm dám ở lại nhân gian!" Ninh Khanh Nam hét lớn một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ ác độc.
Dạ Minh không nói gì, chỉ lẳng lặn nhìn Ninh Khanh Nam.
"Anh biết anh ấy là ai không?" Chúc Hạ Dương nhắc nhở.
Tuy Linh Vũ Quán và gia tộc Bắc Minh đều là những người bắt quỷ trừ tà, mục đích là chém hết những yêu ma quỷ quái trên thế gian, nhưng mà dù thế nào Dạ Minh cũng là Quỷ Vương, người này cũng không chịu hiểu.
"Chỉ cần là người cõi âm thì không thể ở lại dương gian! Ngay cả Diêm Vương cũng không được!"
Ghê gớm đến vậy sao?
Vẻ mặt của Chúc Hạ Dương không thể tin được.
Không hổ là Linh Vũ Quan, đối mặt trực diện với Quỷ Vương mà còn có thể kiên cường như vậy, đâu có giống mình.
Đây chính là khí thế của "thế gia vọng tộc" mà!
"Người âm ở dương gian sẽ làm nhiễu loạn cân bằng âm dương, vậy nên tại hạ có nhiệm vụ mời các hạ rời đi!"
Đối mặt với câu nói của Ninh Khanh Nam, Dạ Minh chỉ khịt mũi cười, kéo Chúc Hạ Dương tiếp tục đi về phía trước.
"Đứng lại!"
Vừa dứt lời đã thấy Ninh Khanh Nam vọt đến, Chúc Hạ Dương đang định rút kiếm ra thì đã thấy Y Bạch xuất hiện, cản kiếm của Ninh Khanh Nam lại.
Khoảnh khắc hai người nhìn thấy đối phương, cả hai đều rất ngạc nhiên.
"Ninh sư huynh!"
"Y sư đệ!"
Hai người này là huynh đệ đồng môn sao?
Y Bạch cũng là Linh Vũ Quan sao?
Nếu như Y Bạch là người của Linh Vũ Quan, vậy thì sư phụ của anh ta là Hoàng đạo trưởng cũng là người của Linh Vũ Quan sao?
Nhưng mà trước đây khi bà nội nhắc đến Hoàng đạo trưởng thì không hề nhắc đến chuyện này.
"Sư huynh, có chuyện gì vậy?"
Ninh Khanh Nam thấy Y Bạch đỡ đòn cho hai người này, dù không rõ là có ý gì nhưng mà vẫn trả lời: "Huynh biết thân phận của hắn, có một cô gái đã khiếu nại với huynh, người âm quấy phá dương gian, tất nhiên là huynh cần phải quản."
Nghe vậy Y Bạch yên lặng một lúc, hỏi: "Trên tay của cô gái đó có vết thương do Địa Ngục Chi Hỏa gây nên đúng không?"
"Đúng vậy!"
Chúc Hạ Dương cũng hiểu ra, cô gái mà Ninh Khanh Nam nói chính là Diệp Thanh Ninh.
Bởi vì người thường không thể thấy được vết thương của cô ta, hơn nữa cách mà Dạ Minh làm cô ta bị bỏng cũng rất kỳ ảo, hơn nữa cửa hàng số 47 còn được gọi là cửa tiệm linh dị, nên Diệp Thanh Ninh bèn đoán Dạ Minh này cũng không phải là người thường.
Trong lúc nói chuyện với Y Bạch, Diệp Thanh Ninh cũng đã thăm dò đôi chút.
Vì vậy nên cô ta càng chắc chắn Dạ Minh không bình thường, rất có khả năng là quỷ ở âm giới.
Khi nhìn thấy Ninh Khanh Nam, cô ta nghĩ rằng chỉ cần là quỷ thì nhất định sẽ sợ đạo sĩ, nói không chừng còn có thể khiến anh nhận trái đắng.
Sau khi thấy thây ma, Ninh Khanh Nam cũng chém giết thây ma ở xung quanh, lúc này mới tìm đến, không ngờ là lại gặp được Y Bạch.
Mà chân mày của Y Bạch nhăn lại, khóe mắt hiện lên tia lạnh.
Người phụ nữ Diệp Thanh Ninh này, rất biết cách gây chuyện!
"Sư đệ, sao đệ lại ở đây?"
"Hoàn thành nhiệm vụ mà sư phụ giao!"