Nhiệm vụ sao?
Hơn nữa Y Bạch còn ở cùng với người âm này nữa?
Ninh Khanh Nam có vẻ khó hiểu nhìn Y Bạch.
Y Bạch chậm rãi nói: "Sư huynh, sư thúc vẫn khỏe chứ?"
"Sư phụ vẫn ổn, Hoàng sư thúc ở bên ngoài gửi thư cho sư phụ huynh, nói đệ gặp nguy hiểm, bảo chúng ta giúp đỡ đưa đệ về núi Linh Vũ."
"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi!"
Hóa ra Ninh Khanh Nam này đến để tìm Y Bạch, trước đó nghe được Diệp Thanh Ninh cáo trạng nên mới đến tìm Dạ Minh.
Ninh Khanh Nam theo nhóm người Chúc Hạ Dương quay về cửa tiệm số 47, sau khi biết được vết thương của Y Bạch, bàn bạc xong thì quyết định đưa anh ta về núi Linh Vũ,
Sáng hôm sau hai người bèn xuất phát, lúc đi, Y Bạch còn lo lắng nếu mình không có ở bên cạnh Chúc Hạ Dương thì sẽ không bảo vệ được cho cô, trước khi đi còn dặn Chúc Hạ Dương nếu có chuyện gì thì hãy gọi điện thoại.
Chúc Hạ Dương biết độc thi trên cơ thể của Y Bạch nguy hiểm đến mức nào, tuy Dạ Minh nói cách duy nhất là khiến Túc Âm tự giải độc, nhưng mà muốn làm được điều này thì chỉ sợ là khó hơn lên trời.
Nên hãy để Ninh Khanh Nam tìm tận đến đây đưa Y Bạch về núi Linh Vũ xem thế nào.
Rất nhiều người bị hút tinh khí và linh hồn, biến thành thây ma, vì không có linh hồn nên bọn họ không có quyền đầu thai chuyển thế.
Ở thành phố Thanh Phong có quá nhiều người bị biến thành thây ma, gồm cả những sinh viên của trường học, bọn họ là những người lưu truyền và thịnh hành trào lưu kinh dị.
Vậy nên khi xảy ra chuyện này, phần lớn mọi người đều chìm trong tâm trạng đau buồn, lễ kỷ niệm thành lập trường lần này chỉ có thể hủy bỏ.
Bên trong thư viện trường học, Mạc Thần ngồi yên lặng đọc sách, lúc này Diệp Thanh Ninh lại đi đến.
Hôm nay cô ta mặc một bộ quần áo màu hồng, mái tóc xoăn nhìn vô cùng dễ thương, trên tay cột một sợi tơ màu trắng.
"Không phải trường học cho nghỉ sao, sao cậu lại không về?" Diệp Thanh Ninh hỏi, ngồi xuống bên cạnh Mạc Thần.
Mạc Thần cúi đầu, ánh mắt không rời khỏi quyển sách, lạnh nhạt trả lời: "Cậu cũng không về mà?"
"Mình không giống vậy, ba mình đã đến thành phố Thanh Phong, nên mình ở nhà hay là mình ở trường học cũng như nhau. À, mình biết rồi."
Diệp Thanh Ninh nhỏ giọng ngạc nhiên hô lên: "Cậu muốn ở bên cạnh chị Hạ nhỉ, nên mới không về nhà."
Động tác lật sách của Mạc Thần dừng lại, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Diệp Thanh Ninh, lạnh lùng nói: "Đừng nói lung tung!"
"Không phải sao? Cậu cho rằng tất cả mọi người đều không nhận ra như chị Hạ à, mình cho cậu biết, vì chị ấy là người trong cuộc nên mới không nhận ra được tình cảm của cậu.”
Diệp Thanh Ninh thở dài một hơi, dáng vẻ tiếc hận nói: "Nhưng mà như vậy chỉ khổ cho cậu, cậu khăng khăng một mực vì chị Hạ, nhưng mà người ta vốn không cảm động, lại vì bạn trai mà trở mặt với cậu. Hiện giờ thành phố Thanh Phong nguy hiểm như vậy, chị ấy là trừ tà sư thì tất nhiên là không sợ rồi, hơn nữa bên cạnh còn có đạo sĩ rất lợi hại, còn có bạn trai bảo vệ, nhưng mà cậu thì sao, ngay cả một người bên cạnh cũng không có."
Lời nói chua cay của Diệp Thanh Ninh khiến lòng Mạc Thần nôn nao, nhắc đến khoảng cách giữa anh ta và Chúc Hạ Dương.
"Nếu như cậu cũng biến thành thây ma, có khi còn chết dưới kiếm của chị Hạ ấy chứ, vì vậy vẫn nên về nhà đi, mình cũng không muốn nhìn thấy bạn tốt của mình chết trong tay một người bạn khác."
"Chúng ta là bạn tốt sao?" Vẻ mặt của Mạc Thần bình tĩnh.
"Chúng ta vẫn luôn là bạn tốt, không phải sao?" Gương mặt của Diệp Thanh Ninh tỏ vẻ bi thương, kéo tay Mạc Thần: "Cậu muốn biết cậu quan trọng với chị Hạ thế nào không? Mình có cách."
Mạc Thần nhìn Diệp Thanh Ninh một lúc lâu, khiến cô ta không hiểu ánh mắt bình thản kia là sao.
"Cậu đang chia rẽ quan hệ giữa tôi và tiểu Hạ Dương sao?"