Diệp Thanh Ninh sửng sốt, cố gắng che giấu sự chột dạ của mình, khẽ cười nói: "Có gì hay mà chia rẽ chứ, mình chỉ bất bình thay cậu, dù sao thì không phải quan hệ giữa mình và cậu tốt hơn quan hệ giữa mình và chị Hạ sao?"
"Cũng đúng." Mạc Thần khẽ gật đầu một cái.
Thấy thế, Diệp Thanh Ninh thở phào nhẹ nhõm, nói: "Dù cho trước đây cậu và chị Hạ thân như anh em ruột thịt, nhưng mà bây giờ không giống vậy, chị ấy có bạn trai của mình, người quan trọng nhất trong lòng chị ấy đã không còn là cậu nữa..."
"Câm miệng!"
Giọng nói vừa cao vừa cứng rắn của Mạc Thần vang lên khiến Diệp Thanh Ninh hoảng hốt, không thể tin nhìn Mạc Thần.
Người trước mặt này là Mạc Thần sao?
Là dáng vẻ mà Mạc Thần nhìn có vẻ đần độn dễ dụ kia nên có sao?
Diệp Thanh Ninh chưa bao giờ thấy một Mạc Thần như vậy.
"Mình..."
"Quan hệ giữa tôi và Tiểu Hạ Dương cần cậu phải nói sao? Dựa vào đâu mà cậu thấy chúng tôi thân như anh em, dựa vào đâu mà cậy nói người quan trọng nhất trong lòng cô ấy không phải là tôi?"
Mạc Thần ngắt lời của Diệp Thanh Ninh, đứng đậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta, bỗng nhiên có cảm giác ngột ngạt.
Mọi người trong thư viện đều nhìn lại, Diệp Thanh Ninh tỏ vẻ áy náy nghiêng đầu nhìn mọi người cười, tất nhiên là tất cả các nam sinh đều bỏ qua cho cô hoa hậu giảng đường này, còn trong lòng các nữ sinh thì hơi tức giận.
"Mạc Thần, nhỏ giọng một chút, làm phiền đến mọi người rồi."
"Mình không quen cậu, đừng có tỏ ra rất hiểu mình, cậu quyến rũ Dạ Minh chia rẽ quan hệ giữa hai người họ, đừng cho là tôi không biết, còn đứng trước mặt tôi giả vờ trong sáng, cậu tính sai rồi."
Nói xong, Mạc Thần đẩy chiếc ghế bên cạnh Diệp Thanh Ninh ra, chừa ra một lối, trực tiếp rời đi.
Diệp Thanh Ninh đứng yên nhìn Mạc Thần rời đi, trong ánh mắt hiện lên sự độc ác, nhưng lại lập tức bị sự ấm ức và vô tội thay thế.
Đám nam sinh xung quanh lao đến, an ủi dỗ dành một hồi lâu.
Mạc Thần tức giận đi trên đường cũng không biểu tại sao mình lại tức giận như vậy.
Hình như chỉ cần là chuyện về tiểu Hạ Dương và Dạ Minh thì mình sẽ không kiềm chế được cơn giận trong lòng.
Ban nãy nếu Diệp Thanh Ninh không nói câu cuối cùng kia thì có lẽ mình đã không nổi giận.
Vị trí quan trọng trong lòng tiểu Hạ Dương thật sự đã không còn là mình sao?
Mình và cô ấy là tình nghĩa anh em sao?
"Alo, Mập mạp, đi ăn xiên nướng đi!"
Khỉ Gầy không dám ở lại thành phố Thanh Phong nữa nên đã về rồi. Nhà của Mập Mạp ở thành phố Thanh Phong, anh ta cảm thấy là chỉ cần ở thành phố Thanh Phong thì ở nhà hay là ở trường, nếu có chuyện gì thì cũng không thể tránh khỏi, nhưng nếu anh ta về nhà thì chỉ còn mỗi Mạc Thần ở kí túc xá, vậy nên quyết định ở lại cùng Mạc Thần.
Sau khi nhận được điện thoại của Mạc Thần, anh ta nhanh chóng thay quần áo ra khỏi kí túc xá.
...
Nhà của Lan Khê Nguyệt.
Trong phòng của Lan Khê Nguyệt, vài cô gái ăn mặc vô cùng hoa hòe đang ngồi bên cạnh bàn, trong tay cầm một loại đồ uống thơm mùi sữa ngọt ngào, nhìn người ăn mặc màu trắng thuần khiết trước mắt.
"Nguyệt Nhi này, từ nhỏ em đã phải đến trấn Khê Cổ trong thung lũng kia sống, theo gia tộc Bắc Minh gì đó học thuật trừ tà, đã khiến bản thân biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, đã sắp trắng đến mức không nhận ra rồi."
Người nói chuyện là một cô gái ngồi đối diện, tóc uốn cong, vẻ ngoài tạm ổn, nốt ruồi màu đen như nét vẽ hỏng trên gương mặt.
"Đúng vậy đó, vậy hẳn là em họ ở đó rất cực khổ nhỉ, nhìn cách ăn mặc này, là vải đay thô ráp đó." Một cô gái khác cũng phụ họa theo nói.
Lan Khê Nguyệt nhẹ nhàng trả lời: "Hai chị họ quá lo lắng rồi, Nguyệt Nhi ở trấn Khê cổ rất thoải mái, đừng thấy đây là vải thô, người bình thường muốn mặc cũng không được đâu."
"Ôi, em gái còn xem thứ này là báu vật đấy, hay là cùng mấy chị đến trung tâm thương mại dạo một chút, chị đây mua đồ cho em."
"Vậy làm phiền chị rồi, bây giờ đi luôn đi."
Lan Khê Nguyệt nhẹ nhàng trả lời.