Cứ như vậy, xem ra ngày mai sẽ có tuyết rơi, Chúc Hạ Dương bắt đầu cảm thấy mong đợi.
Vân Bà dừng chân trước một đóa hoa mai, ngẩng đầu nhìn lên cành hoa ở nơi cao nhất, một đóa hoa nở đẹp nhất.
"Đúng thật là tôi đã không nhìn lầm, cháu làm rất tốt."
Chúc Hạ Dương nhìn bóng lưng của Vân Bà, đi đến bên cạnh, bẻ một cành mai vàng xuống.
"Tôi làm điều này không phải vì gia tộc Bắc Minh, tôi chỉ làm chuyện mà tôi muốn làm, làm chuyện mà tôi có thể làm được."
Đúng vậy, ban đầu Chúc Hạ Dương muôn học thuật pháp là chỉ để có thể tự bảo vệ mình, nhưng mà trong những ngày này cô đã hiểu rõ bản thân mình phải làm gì rồi.
"Nói không sai, nhưng bây giờ cháu không chỉ gánh vác bằng đó, toàn bộ gia tộc Bắc Minh đều buộc chung cùng một chỗ với cháu, trên vai cháu có cả vinh nhục tồn vong của gia tộc Bắc Minh." Vân Bà quay đầu nhìn Chúc Hạ Dương, vung tay lên một cái, đóa hoa trong tay Chúc Hạ Dương đã trôi đến tay của Vân Bà.
Bàn tay già nua đầy những nếp nhăn của bà nhẹ nhàng cầm lấy, đóa hoa vốn xinh đẹp đầy sức sống lập tức hóa thành tro tàn.
"Điều cháu phải làm không nhất định là đúng, giống như hoa này vậy, dù có nở đẹp, nó cũng không thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo với nó, nó cũng vẫn không thể biết được số phận của mình, chỉ cần đi nhầm một bước, sẽ không còn tồn tại trên đời này nữa."
Nghe lời Vân Bà nói, Chúc Hạ Dương có vẻ hiểu ra gì đó, cười khẽ nói: "Lão gia chủ, bà không phải là đóa hoa này, sao biết được bước đi nào của nó là sai chứ? Tuy hoa này nở đẹp, nhưng nếu không ai vì vẻ đẹp đó mà rung động, vì vẻ đẹp đó mà dừng chân, vậy thì cũng thật đáng buồn."
Mình không phải là đóa hoa xinh đẹp này, vận mệnh của nó sẽ bị người khác nắm giữ, nhưng dù có là gia tộc Bắc Minh cũng không thể trói buộc được cô.
"Con nhóc này đúng là khéo ăn khéo nói, nhưng mà bà già này khuyên cháu một câu, gia tộc Bắc Minh là sự lựa chọn tốt nhất của cháu, còn nữa, thân là người của gia tộc Bắc Minh, lấy gia tộc Bắc Minh làm gốc là sự lựa chọn duy nhất."
"Lão nhân gia, lời này của ngài nói cũng đúng, hơn nữa tôi cũng chưa làm chuyện gì uy hiếp đến gia tộc Bắc Minh mà, ngài nói vậy là đang sợ sẽ xảy ra chuyện gì sao?"
Chúc Hạ Dương bình tĩnh nhìn Vân Bà, có vẻ như rất mong chờ câu trả lời của bà ta.
"Bà lão này cho cháu một lời khuyên, gia tộc Bắc Minh sẽ không để một cô gái nhỏ dắt mũi, cháu chỉ có thể đứa gia tộc này đi về phía trước, nhưng chắc chắn không thể giẫm ở dưới chân."
Hừ, lật mặt nhanh vậy cơ đấy.
Đây cũng là thái độ mà gia tộc Bắc Minh dành cho A Cửu trước kia sao?
Nhưng mà cô không phải là A Cửu, cũng không phải kẻ sống nhờ.
"Ha ha, tôi thấy mấy người đều là người mũi tẹt, muốn dắt cũng khó. Trước đây tôi đã nói rất rõ ràng, Chúc Hạ Dương tôi sẽ không làm một công cụ nghe lời, tôi rõ ràng là một người có suy nghĩ riêng."
Chúc Hạ Dương vừa nói vừa đưa tay ngắt một đóa mai vàng, những cánh hoa lần lượt rơi xuống.
"Nói không chừng so với việc ở trong sân nhàm chán này, những bông hoa này càng thích bị tôi hái xuống thì sao?"
Chúc Hạ Dương xoay người lại, sau đó dừng bước, quay đầu nhìn Vân Bà: "Nghe nói là thánh nữ đời thứ nhất của gia tộc Bắc Minh cũng có đôi mắt màu trắng đúng không?"
Nhìn vẻ mặt hơi đờ ra của Vân Bà, Chúc Hạ Dương có vẻ đã biết được câu trả lời, xoay người rời đi.
Cô biết, trước đây khi Vân Bà bảo mình tháo mắt kính xuống, khi nhìn thấy đôi mắt của mình thì có vẻ rất vui mừng, lại còn quyết định giao vị trí thánh nữ này cho mình, chắc chắn không trùng hợp như vậy, nhất định là có lý do.
Không muốn buông tha cho mình, nếu đã muốn trói buộc gia tộc Bắc Minh với mình, vậy thì cứ chờ xem.
Chúc Hạ Dương siết chặt nắm đấm, âm thầm hạ quyết tâm.