Buổi tối, Chúc Hạ Dương nằm trên giường cả buổi vẫn chưa ngủ được, Bảo Bảo cũng không biết đã đi đâu không thấy tăm hơi, chỉ có thể một mình nhìn tấm màn trên đầu đờ ra.
Bỗng nhiên, cô cảm giác bên hông bị nắm lấy, một hơi thở lạnh như băng phà vào.
Chúc Hạ Dương hoàn hồn nhìn Dạ Minh đang nằm bên cạnh chống cằm nhìn mình, hỏi: "Sao anh lại đến đây?"
Không phải là nói ở nhà chờ mình sao, sao bỗng nhiên lại xuất hiện ở đây?
"Nhớ em."
"Dẻo mồm dẻo miệng, học được ở đâu đấy?" Chúc Hạ Dương trừng mắt nhìn Dạ Minh.
Dạ Minh như đang chăm chú suy nghĩ, ngoái đầu nhìn lại hỏi: "Em không thích như vậy sao? Hiểu Uyển nói anh rất đáng sợ, hẳn là nên thay đổi."
Con bé này, nói gì vậy chứ?
Tuy là thây ma vẫn còn xuất hiện trong thành phố Thanh Phong, nhưng mà số lượng đã được khống chế, hơi thở của Yêu Ma đã bị ẩn đi không còn thấy tăm hơi, đây cũng là điều khiến Dạ Minh nhức đầu nhất.
Anh ở lại thành phố Thanh phong là để tránh Yêu Ma làm loạn lần nữa, nhưng mà nằm trên giường trống rỗng, thật sự là không quen.
Nhìn người trong lòng, anh đưa tay nắm lấy gương mặt trắng trẻo nhỏ nhắn, cánh môi non mềm bĩu lên, nhìn vô cùng hấp dẫn.
Với linh lực hiện giờ của cô, hôn một cái cũng sẽ không quá yếu như trước.
Hơn nữa chỉ cần một đêm là đã hồi phục rồi.
Tuy là nghĩ vậy nhưng mà Dạ Minh vẫn nhịn không hôn, anh sợ bản thân không nhịn được sẽ ăn mất cô nhóc này.
"Hôm đó em và Trình Thư Dịch đi đâu vậy?" Giọng nói của Dạ Minh có vẻ tức giận, bàn tay to vẫn nhéo má cô.
Chúc Hạ Dương ngẩn ra, đôi mắt đảo quanh bốn phía.
Không phải là anh đã giận rồi chứ?
Cô nhìn không thấu.
"Ừm, em..."
"Không được nói dối anh!"
Chúc Hạ Dương ái ngại cười hì hì: "Cũng không có gì, chỉ là gặp được lúc đi tìm cô của Thanh Lăng, giúp đỡ một chút."
"Em là của anh, sau này không cho em đi ra ngoài với anh ta." Giọng nói của Dạ Minh lạnh lùng, nhưng mà ánh mắt lại đầy sự cưng chiều.
"Là gì của anh?" Chúc Hạ Dương cố ý hỏi, đợi chờ câu trả lời."
"Là người mà anh yêu."
"Là vì A Cửu sao?"
Dạ Minh sửng sốt, bàn tay đưa ra nghịch tóc Chúc Hạ Dương cứng lại, thấy thế, Chúc Hạ Dương có vẻ cũng hiểu ra được điều gì đó, đứng dậy ra khỏi lòng ngực của anh.
"Tuy em không biết kiếp trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà hiện giờ xem ra, những điều Bảo Bảo nói là sự thật. Anh tiếp cận em chỉ vì em là A Cửu chuyển thế, là vì anh không thể quên được cô gái đã khiến anh thà mất đi chứ không chịu nhường cho người khác kia, những chuyện này cũng không sao."
Thật sự không sao, dù đã biết những chuyện này, nhưng mà bản thân vẫn không muốn buông tay anh.
Vẫn vì một ánh mắt của anh mà cảm thấy ngọt ngào.
Nhưng mà...
"Nhưng mà em không muốn lại như vậy, em là em, cô ấy là cô ấy, nếu như anh chỉ quan tâm đến A Cửu của một vạn năm trước, vậy thì hãy để em giữ lại chút tự trọng, đừng xem em là thế thân của cô ấy, đừng chuyển tình cảm dành cho cô ấy sang em, em cũng sẽ khó chịu, cũng sẽ đau lòng."
Nói xong Chúc Hạ Dương ngẩng đầu nhìn Dạ Minh, đôi mắt trong suốt dưới ánh đèn lập lờ khiến Dạ Minh cảm thấy rất chói mắt.
"Dù cho linh hồn của em có thể bị lấy đi bất cứ lúc nào, không còn tồn tại trên thế giới này nữa, thậm chí không để lại dấu vết gì, nhưng mà em vẫn không muốn trở thành người thay thế của một người khác, dù không còn nhiều thời gian, nhưng em vẫn chỉ muốn làm Chúc Hạ Dương."
Chúc Hạ Dương mở lớn hai mắt, ngẩng đầu lên, cố kiềm chế không để nước mắt rơi xuống.
Lúc này cuối cùng cô cũng hiểu ra, tất cả những người xuất hiện bên cạnh mình đều vì A Cửu, cũng chỉ vì A Cửu nên mới đến bên mình, trở thành bạn đồng hành của mình.
Chỉ có Mạc Thần là không giống vậy.
Chỉ có cậu ấy mới cho rằng mình là một người bình thường, là Chúc Hạ Dương.