Bảo Bảo thuận thế leo lên cánh tay của Chúc Hạ Dương, leo lên trên vai cô, cứ như là gấu túi leo cây vậy.
"Mẹ, mẹ có biết vì sao trước đó sức mạnh của mẹ bỗng nhiên tăng vọt, hơn nữa còn luôn bị mẹ con khống chế không?
"Là vì A Cửu đã thức tỉnh rồi sao?"
"Người cũng biết tại sao mẹ lại thức tỉnh mà?" Bảo Bảo cười hì hì, nhìn thật sự rất đáng yêu, con ngươi màu đỏ nhìn sườn mặt của Chúc Hạ Dương.
Thấy Chúc Hạ Dương lắc đầu, Bảo Bảo nói: "Trước đó lão già của gia tộc Bắc Minh kia cố gắng đập nát mặt dây chuyền, may là mẹ nuôi xuất hiện đúng lúc!"
Lão già gia tộc Bắc Minh sao?
Chẳng lẽ là sư phụ?
"Tại sao ông ấy muốn đập nát mặt dây truyền?"
"Gia tộc Bắc Minh không lớn mạnh như trước đây, bọn họ cần phải nhanh chóng tìm được một người để giúp họ gượng dậy, mà người đó chính là mẹ. Nhưng mà vì mẹ nuôi và bà nội của mẹ đã hứa là không để mẹ học thuật pháp, sau đó dù ông ta có tự dạy thuật pháp trừ tà cho mẹ, nhưng mà vẫn không tiến triển theo hướng mà ông ta muốn, nên đã nhắm vào mặt dây chuyền.
Mặt dây chuyền này là năm đó mẹ đã lấy con ra bỏ vào trong, hằng ngày dùng máu của mình nuôi nấng, con có thể cảm nhận được mẹ những uể oải và đau đớn mà mẹ tích tụ vào đó, những điều này dần biến thành sự căm hận, nhưng mà đến chết mẹ vẫn chưa thể xả nỗi hận và phản kháng lại."
Bảo Bảo nói, sắc mặt của Dạ Minh đứng bên cạnh cũng trở nên khó coi, hình như anh lại thấy được hình ảnh một cô gái dãy dụa dưới vực sâu.
"Lão già đó muốn đụng đến con để thức tỉnh mẹ, khiến mẹ nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, sẽ đạt được kết quả mà bọn họ mong muốn, dùng máu của con chảy ra từ ngọc trụy thức tỉnh linh hồn của mẹ."
Hóa ra là vậy, lúc này Chúc Hạ Dương mới hiểu rõ tất cả.
Tuy là sư phụ là người của gia tộc Bắc Minh, nhưng trước giờ Chúc Hạ Dương chưa từng nghĩ là ông ta đang lợi dụng mình, lại còn dùng Bảo Bảo để kích thích sức mạnh từ kiếp trước của mình.
Người cứu mình từ tay con quỷ ăn thịt lần trước cũng không phải là Dạ Minh.
"Mẹ nuôi và bà nội của mẹ không muốn để mẹ tiếp xúc với thuật pháp, muốn mẹ là một người bình thường, tránh đi vào vết xe đổ của kiếp trước."
Chúc Hạ Dương ngẩn ra, nước mắt bỗng trào ra.
Cô không ngờ rằng bà nội lại có ý này, bản thân vẫn luôn hiểu lầm bà ấy, phụ lòng bà ấy.
Nghĩ đến đây, Chúc Hạ Dương đau lòng không thôi, thậm chí còn cảm thấy hận bản thân.
Tuy là vậy, nhưng mà Chúc Hạ Dương cũng không hối hận, hơn nữa bây giờ cũng không biết bà nội đã đi đâu, bản thân cần phải trở nên mạnh mẽ hơn để đi tìm được bà nội.
"Mẹ sẽ bị A Cửu chiếm mất sao?" Chúc Hạ Dương nhỏ giọng hỏi, trong giọng nói có sự đau lòng.
Bảo Bảo đưa bàn tay nhỏ bé ra chạm vào gương mặt của Chúc Hạ Dương: "Dù thế nào, vẫn là mẹ mà."
Không giống vậy!
Đợi khi A Cửu hoàn toàn tỉnh lại, cuộc đời của Chúc Hạ Dương sẽ kết thúc.
"Anh sẽ không để em rời xa anh." Ánh mắt kiên định của Dạ Minh khiến Chúc Hạ Dương sửng sốt, nhưng khi nghe Bảo Bảo nói, lại không tránh được lo lắng.
"Lẽ nào chú không muốn để mẹ tôi quay về sao? Trước đây còn thà hủy diệt mẹ cũng không chịu buông tay mà, có phải đời này cũng như vậy hay không?"
Sắc mặt Dạ Minh có vẻ khó coi, siết chặt nắm đấm.
Chúc Hạ Dương nhìn Dạ Minh, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Vạn năm trước, anh thà hủy diệt A Cửu cũng không muốn mất đi cô ấy. Mà đời này, anh lại nói là sẽ không để mình rời xa anh, vậy có phải cũng giống như A Cửu không?
Nếu như rời xa, thì sẽ hủy diệt cả mình?
"Một vạn năm trước, dù lúc đó A Cửu đã xảy ra chuyện gì, em đều tin tưởng anh."
Nhìn Dạ Minh, Chúc Hạ Dương nhẹ nhàng mỉm cười, lại như là có ý khác.
Nụ cười đó cực kỳ uể oải.
Mà Dạ Minh bỗng nhiên bước lên, hất Bảo Bảo ra, ôm lấy Chúc Hạ Dương, làn môi lạnh lẽo đè lên.