Chúc Hạ Dương sửng sốt, trợn to hai mắt nhìn Dạ Minh, động tác bất ngờ này của anh, Chúc Hạ Dương hoàn toàn không ngờ đến được.
Anh ấy ôm chặt lấy cô, tùy ý đánh chiếm trong miệng cô, một sức mạnh vô hình trong cơ thể mỗi người từ từ chảy ra, bị Dạ Minh hút vào trong cơ thể.
Mà tài hôn của Dạ Minh cũng rất cao siêu, khiến cô cả người rộn rạo, bị sự ngọt ngào và không khống chế được chiếm lấy cơ thể.
Cô vô lực xụi lơ trong lòng Dạ Minh, để mặc muốn làm gì thì làm.
"Buông mẹ ra, tên xấu xa kia."
Bảo Bảo quát lên một tiếng, xông lên phía trước, áp sát vào cạnh Dạ Minh, dùng móng tay nhỏ sắc nhọn cào nát quần áo của Dạ Minh, để lại những vết xước màu xanh nhạt.
Mà Dạ Minh vẫn không hề buông Chúc Hạ Dương ra, lần này cảnh tượng thực sự rất thê thảm.
Một lúc lâu sau, nhìn người đã xụi lơ như bùn nhão trong lòng mình, Dạ Minh mới hài lòng buông ra.
Bảo Bảo bám lấy lưng của Dạ Minh, nhìn thấy người mẹ không có chí tiến thủ của mình, vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép.
"Mẹ, mẹ đừng có không có tiền đồ như vậy chứ, dù sao cũng phải suy nghĩ cho con chứ, con là trẻ con mà."
Chúc Hạ Dương đỏ bừng mặt, trên mặt lại có vẻ thỏa mãn.
...
Nhưng mà người mẹ này không phải là người mẹ kia, thật sự là quỵ lụy dưới chân của tên xấu xa này, làm gì có sự lạnh lùng cô quạnh khiến người khác phải chùng bước lúc xưa.
Soái ca dạng này, đúng là quá hại người mà.
"Dạ Minh anh, chắc chắn sẽ không bao giờ buông tay em! Từ nay về sau, em sẽ là người phụ nữ duy nhất của Dạ Minh này."
Người phụ nữ duy nhất!
Chúc Hạ Dương không kiềm được sự vui sướng trong lòng.
Chỉ thấy những vết thương trên lưng của Dạ Minh bỗng lành lại, anh bắt lấy Bảo Bảo, trực tiếp ném ra khỏi phòng, sau đó ôm ngang lấy Chúc Hạ Dương đi về phía giường.
Chúc Hạ Dương vừa hoảng sợ vừa mong đợi nhìn gương mặt đặc biệt đẹp trai, khó khăn nuốt một ngụm nước miếng.
"Dạ... Dạ Minh, không... được!"
Mình mới hôn anh ấy thôi đã quá yếu ớt rồi, nếu như còn...
Mẹ ơi, làm thế thì có khi nào mình sẽ mất mạng luôn không?
Dạ Minh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đưa tay cởi áo của Chúc Hạ Dương, khi móng tay lạnh lẽo chạm đến da thịt cô lại để lại cảm giác nóng rực.
Dạ Minh leo lên giường, đè cơ thể thon nhỏ của Chúc Hạ Dương ở phía dưới.
Quần áo màu đen trên người anh bỗng nhiên biến mất, lồng ngực rắn chắc hấp dẫn của anh hiện ra trước mặt Chúc Hạ Dương, chỉ một giây sau, anh mặc trường bào màu đỏ pha đen, mái tóc trên đầu từ từ dài ra, trên đầu cài ngọc mão.
Dáng vẻ lúc này, thật sự là đẹp trai đến mức không chịu nổi.
Chúc Hạ Dương lại cứ như là người mất hồn, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt không rời mắt.
Ngón tay thon dài của Dạ Minh nhẹ nhàng vẽ lên ngực của Chúc Hạ Dương, cứ như là đang viết gì đó, sau đó anh từ từ cúi đầu hôn lên phần ngực vừa mới vẽ của Chúc Hạ Dương.
Chúc Hạ Dương lập tức cảm nhận được một cảm giác lạnh lẽo tràn vào lồng ngực mình, sau đó lan tràn ra khắp cơ thể.
Bên ngoài cửa, Bảo Bảo đang không ngừng gõ cửa phòng, vừa đập vừa gào: "Tên khốn xấu xa, mau dừng tay, đó là mẹ của tôi, là của cha tôi, không cho chú đụng vào."
Hai người trong phòng vẫn tập trung cao độ, cứ như là đã quên mất tiêu thằng bé ngoài cửa kia.
Hơn nữa căn phòng này đã được Dạ Minh tạo kết giới, dù Bảo Bảo có tức giận thì cũng không làm gì được.
"Anh đã để lại ấn ký của anh trên người em, từ nay về sau em chỉ có thể là của anh, sống là người của anh, chết là quỷ của anh!"
"Nếu như em không thể ở lại âm giới, bị kéo đi đầu thai thì phải làm thế nào?"
"Anh đi cùng em." Sự dịu dàng trong mắt của Dạ Minh có thể dìm chết Chúc Hạ Dương.
Bởi vì không biết âm thọ của mình còn được bao lâu, nên anh không biết có thể đầu thai cùng với Chúc Hạ Dương hay không, nhưng mà khi nói những lời này, trong mắt anh có sự chắc chắn chưa từng có.