Người âm có âm chức, trước khi hết âm thọ, không có quyền được luân hồi, nếu như tự kết thúc âm thọ thì sẽ hồn phi phách tán, nguyên thần biến mất.
Nhưng nếu để âm thọ tự tiêu hao hết, thì có thể chuyển thế làm người, vừa sinh ra đã có được những thứ mà người khác không thể có.
Vậy nên tất nhiên là không hề có quỷ sai nào tự nhiên kết thúc âm thọ của mình.
Làm việc ở âm giới cũng không khó khăn gì, nói đúng hơn thì còn có thể lót được để đổi lấy cuộc đời giàu sang phú quý, cớ sao lại không làm?
Nên nếu như sau này khi Chúc Hạ Dương chết, không thể ở lại âm giới, hai người sẽ không thể ở bên nhau.
Dạ Minh đưa tay vén những sợi tóc rối của Chúc Hạ Dương ra sau tai, xoay người nằm xuống bên cạnh, sau khi đắp kín chăn thì đưa tay ôm lấy vòng eo thon của cô.
"Anh đã để lại quỷ ấn trên người em, sau này, dù là em có cách xa anh đến đâu, chỉ cần anh muốn thì đều có thể cảm nhận được sự tồn tại của em, tìm được em."
Từ khi gia tộc Bắc Minh hình thành thì đã dừng chân ở trấn Khê Cổ này, hơn vạn năm nay, ở đây đã sớm có linh khí, tạo thành một lá chắn vô hình, có thể ẩn giấu được hơi thở và linh khí bên trong.
Vậy nên khi Trình Thư Dịch đưa Chúc Hạ Dương đến trấn Khê Cổ, mình mới không tìm được cô ấy.
"Dạ Minh, anh thật sự yêu em sao? Em cần anh trả lời em một cách chính xác." Chúc Hạ Dương nhìn Dạ Minh, ánh mắt bình tĩnh, ngón tay thon dài nắm lấy áo choàng của anh, trong lòng có hơi căng thẳng.
Từ nhỏ cô đã là một người thiếu tình thương, lúc đối mặt với tình cảm, vừa khát khao lại vừa lo sợ.
"Anh yêu em."
Dạ Minh nói, sau đó hôn nhẹ lên trán cô một cái, nhẹ nhàng sửa sang lại quần áo cho cô, cẩn thận cài lại cúc áo.
Chúc Hạ Dương không che giấu được sự hạnh phúc trong lòng, khóe miệng khẽ nhếch lên, hôn lên môi Dạ Minh một cái.
"Em cũng yêu anh!"
"Yêu tinh nhỏ, cẩn thận bản đế ăn em!" Khóe môi Dạ Minh nhếch lên nụ cười tà mị.
"Anh không nỡ, bây giờ yêu tinh nhỏ vẫn chưa trưởng thành, ăn vào thì sau này sẽ không ăn được nữa."
Chúc Hạ Dương đắc ý nói, thè lưỡi nhìn Dạ Minh.
Dạ Minh giả vờ tức giận thò tay vào trong áo của Chúc Hạ Dương, bắt đầu lần mò tìm tòi, Chúc Hạ Dương cảm thấy cả người nhộn nhạo, gương mặt càng thêm ửng đỏ, lăn lộn trong lòng anh.
Nhà họ Trình ở thành phố Thanh Phong.
Trong phòng làm việc của Trình Dục Tường, Trình Dục Tường dựa vào lòng của một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp, mặc váy dài xẻ tà đến đùi màu đỏ, môi đỏ mọng hấp dẫn khiến người ta nhìn vào là không nhịn được kích thích,
Trình Thư Dịch nhẹ nhàng đẩy cửa ra, sau đó đóng cửa lại, đi đến trước mặt Trình Dục Tường.
"Chú, chú tìm cháu...."
Còn chưa nói xong, đã thấy vẻ mặt Trình Dục Tường có vẻ trêu tức, tay trái lần mò trong áo của người phụ nữ, tay phải nhẹ nhàng giơ lên, chỉ thấy thân thể của Trình Thư Dịch bay lên trời, hai tay ôm lấy cổ, dáng vẻ rất đau đớn.
Người phụ nữ bên cạnh thấy thế, đang định chạy trốn, lại bị kéo mạnh lại, không thể nào nhúc nhích được.
Trình Dục Tường nhíu mày nhìn Trình Thư Dịch: "Cậu biết cậu đã làm gì chứ?"
"Tôi..." Hai tay Trình Thư Dịch nắm lấy cổ của mình, cảm giác không thể thở nổi, tuy trên mặt anh ta là biểu cảm đau đớn vặn vẹo, nhưng trong mắt anh ta lại không hề có sự e ngại đối với cái chết.
"Loại sinh vật thấp hèn như cậu mà dám theo đuổi cô ta? Hành động thiếu suy nghĩ của cậu suýt chút nữa đã phá hỏng chuyện lớn của tôi, cái mệnh chó này của cậu, chết một trăm lần cũng không đủ."
Dứt lời, Trình Thư Dịch vung tay lên, thân thể của Trình Thư Dịch nện xuống đất.
Ông ta nhẹ nhàng nắm lấy gương mặt hoảng sợ của người phụ nữ, mở miệng đến gần, chỉ thấy một làn khói bay ra từ miệng của cô ta, bị Trình Dục Tường hút vào trong miệng.
Người phụ nữ bỗng biến thành tro bụi.
Mà Trình Thư Dịch lại bò dậy khỏi mặt đất, ánh mắt lạnh lùng không hề có biểu cảm gì, chỉ có vẻ ảm đạm.