"Tôi lại thích dáng vẻ nửa sống nửa chết của cậu, hận, hận tôi, hận toàn thế giới!"
Trình Dục Tường điên cuồng cười lớn, bỗng nhiên thoáng hiện bên cạnh Trình Thư Dịch, túm lấy tóc của anh ta, tát hai bạt tai thật mạnh, chỉ thấy mũi và miệng của Trình Thư Dịch chảy máu ròng ròng.
Mà ánh mắt của Trình Thư Dịch vẫn ảm đạm như cũ.
Trình Dục Tường nhẹ rên một tiếng, trong tay xuất hiện thêm một chiếc roi da, nện thật mạnh từng roi lên người Trình Thư Dịch."
"Cậu chính là đồ bỏ đi, thứ chẳng làm nên trò trống gì, là một con chó hoang ngay cả ăn cứt cũng không xứng! Cậu cam tâm sao? Rất tức giận, rất căm hận nhỉ, hãy để sự tức giận của cậu bùng nổ. Nào, hãy để tôi thấy sự căm hận của cậu đi, đồ vô tích sự."
Cả người của Trình Thư Dịch bị đánh đến tróc da tróc thịt, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, trên khóe miệng còn nở một nụ cười thản nhiên.
Chút đau đớn này đã là gì?
Không phải bản thân đã trải qua những đau khổ kinh khủng hơn sao? Tất cả những điều này đều do Trình Dục Tường ban tặng.
Vậy nên, sau khi đến nhà họ Trình, dù thường ngày có thấy Trình Dục Tường tốt với anh ta thế nào, anh ta cũng đều không cảm động.
Giống như Trình Dục Tường trước mặt đã nói, bản thân là một con chó hoang, không hề thấy những điều tốt của người khác, nếu như lại lún sâu vào thì sẽ càng đau khổ và dằn vặt hơn, không phải sẽ càng bị coi thường sao?
"Giữ lại cậu vẫn còn có tác dụng, đừng có mà nhắm vào cô gái kia nữa, nếu không... tôi sẽ khiến cậu sống không bằng chết!"
Nói xong, Trình Dục Tường biến mất, để lại Trình Thư Dịch trong căn phòng, anh ta ngồi bẹp xuống đất, con ngươi co rút lại, vẻ mặt lại có vẻ hưng phấn, khóe môi nhếch lên nụ cười vặn vẹo.
Bỗng, cửa bị đẩy ra, Thanh Mai lo lắng đi đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vội vàng đi đến bên cạnh anh ta, đau lòng đỡ anh ta dậy.
"Thư Dịch, có đau không?" Đỡ anh ta ngồi xuống sofa, Thanh Mai nhìn vết thương trên người Trình Thư Dịch, hoảng hốt.
"Mấy ngày nay chú của cháu không biết bị làm sao, cứ như là đã biến thành người khác vậy, vô cùng tàn bạo, sao ông ấy có thể ra tay nặng như vậy chứ?"
Trình Thư Dịch cứ làm như không có chuyện gì, đứng dậy, không để ý đến Thanh Mai, trực tiếp đi ra ngoài.
Mà Thanh Mai lại đuổi theo: "Thư Dịch, đừng hận chú của cháu, nhất định là ông ấy đã bị chuyện gì đó kích thích, cháu có thể tìm Hạ Dương đến xem thử không?"
"Cô ấy sẽ không đến, cô ấy đã rời khỏi thành phố Thanh Phong rồi."
"Làm sao lại vậy?" Thanh Mai giật mình, không thể tin được.
Thanh Lăng đã nói với mình, con bé đã nói với Chúc Hạ Dương, hơn nữa Chúc Hạ Dương cũng đã đồng ý đến gặp mình, không ngờ lại không thấy đâu, bây giờ Trình Thư Dịch lại nói với mình là cô ấy đã rời khỏi thành phố Thanh Phong.
Rõ ràng là cô ấy đã đồng ý với mình là sẽ đến, tại sao lại như vậy...
"Trước khi đi cháu đã gặp cô ấy, cô ấy nói chuyện của thím không liên quan gì đến cô ấy, đồng ý với Lăng Lăng chẳng qua chỉ là lời khách sáo mà thôi. Thật sự Hạ Dương cũng rất bận, nếu như thím có chuyện gì thì có thể nói cho cháu biết, cháu sẽ chuyển lời giúp thím."
"Không cần."
Thanh Mai nhẹ nhàng trả lời, trong ánh mắt ngập tràn sự thất vọng.
"Thím đi lấy hòm y tế, xử lý vết thương một chút." Nói xong Thanh Mai xoay người đi lấy hòm y tế.
Trình Thư Dịch nhìn bóng lưng của bà ta, hơi ngẩn ra, sau đó lại nở một nụ cười vô cùng kinh khủng.
Buổi tối, nghe tiếng kêu la thảm thiết của Thanh Mai truyền đến, Trình Thư Dịch thờ ơ nằm trên giường.
Trên thế giới này, đã không còn ai có liên quan đến mình nữa.
Anh ta cảm nhận được bây giờ mình chính là một cái xác không hồn, hoặc là tác dụng duy nhất là muốn tự tay hủy hoại tất cả mọi thứ của Trình Dục Tường.
Tài sản của ông ta, thanh danh của ông ta, phụ nữ của ông ta.
Lễ giáng sinh vào hai mươi bảy năm trước, ở một thôn nhỏ nghèo nọ, không ai biết lễ giáng sinh là gì.
Một bé trai cất tiếng khóc trào đời, tiếng khóc vang vọng trong đêm tuyết.