Người đàn ông nọ thấy vợ mình sinh ra một đứa con trai, vô cùng mừng rõ, đặt đại cho một cái tên khó nghe, nói rằng tên xấu thì dễ nuôi.
Người phụ nữ này có gương mặt được xem như là đẹp nhất trong thôn này rồi, có rất nhiều đàn ông thèm thuồng, cũng vì vậy mà trong lòng người chồng âm thầm đắc ý.
Ngày mà đứa trẻ được nửa tuổi, khi người đàn ông về nhà, bắt gặp người vợ của mình bị Lý Đại Cẩu trong thôn đè dưới người, trong cơn giận dữ đã đánh cho một trận.
Lý Đại Cẩu không được như ý, bèn bịa chuyện trong thôn, nói đứa trẻ kia không phải là con của người đàn ông nọ, mà là con của người phụ nữ kia vụng trộm với người khác, ông ta đã bị cắm sừng.
Bất cứ người đàn ông nào đều không nhịn được chuyện trên đầu mình mọc sừng, lại còn là một nơi lạc hậu như thôn nhỏ này, tư tưởng của bất cứ ai cũng đều rất lạc hậu, phụ nữ được học đại học lại càng ít. Dưới sự nghi ngờ của người đàn ông, bọn họ chọn cách lạc hậu nhất: cắt máu nhận thân.
Sau khi xác nhận đứa con không phải là của mình, người đàn ông nọ như đã biến thành một người khác vậy, cả ngày hết đấm thì đá người phụ nữ, cũng không hề nương tay với đứa con hoang kia.
Đứa trẻ chỉ mới nửa tuổi nhưng trên người không có bất cứ chỗ nào lành lặn.
Sau đó, Lý Đại Cẩu nhân lúc người đàn ông nọ không có ở nhà, lén vào nhà làm nhục người phụ nữ nọ.
Người đàn ông về nhà thấy thế, đánh cho Lý Đại Cẩu máu thịt be bét ngay trước mặt đứa nhỏ đang sợ hãi nước mắt đầy mặt.
Đáng thương cho đứa trẻ chỉ mới nửa tuổi bị bỏ ở nơi góc nhà, không biết mẹ mình và người đàn ông kia đang làm gì, cũng không biết người cha đáng sợ kia đang làm gì.
Trước mắt chỉ có một màu đỏ như máu.
Sau đó, người đàn ông ngày càng tệ hơn, nhìn người phụ nữ làm gì cũng ngứa mắt, nếu làm gì không vừa ý là sẽ đánh cho một trận. Có lần còn cầm cuốc đập mạnh khiến tay của người phụ nữ gãy làm hai, còn đạp gãy hai cái xương sườn.
Ngay cả đứa bé cũng bị đối xử vô cùng tàn nhẫn, trên người toàn là vết phỏng, những người khác trong thôn tuy là cũng vui vẻ xem kịch hay, nhưng mà cũng khó kiềm được cảm thán, mạng của đứa nhỏ này đúng là rất lớn, bị tra tấn như vậy mà vẫn có thể sống được.
Nửa năm sau, người đàn ông kia uống rượu say, trượt chân ngã xuống vách núi, chết không thấy xác.
Người phụ nữ kia khóc lóc nhìn đứa con thoi thóp của mình, cuối cùng dùng hết sức dời chiếc giường nhỏ sang bên cạnh, đào trong góc nhà một lúc lâu, lấy ra được một cái bọc nhỏ.
Cô ta lấy ra một sợi dây chuyền không đáng giá, có thể tìm thấy được ở bất cứ sạp hàng lề đường nào, vô cùng cẩn thận đeo lên cổ của cậu bé.
Sau đó xoay người rời đi, sau đó thì chưa bao giờ xuất hiện nữa.
Người dân trong thôn nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của đứa nhỏ, thật sự không đành lòng, bèn đưa đến đồn công an ngoài trấn, sau đó lại đưa đến cô nhi viện.
Ở cô nhi viện, không ai thích cậu bé nhìn gầy gò yếu ớt này, nhìn là đã nhận ra ngay là thiếu dinh dưỡng trầm trọng, lại còn bị bạo hành thời gian dài.
Ở cô nhi viện bảy năm, cậu bé đã nhận được ánh mắt xa lánh của những đứa trẻ và cả nhân viên làm việc, không có ai thích cậu.
Bị ăn hiếp là chuyện như cơm bữa.
Vào lúc bảy tuổi, một ngày nọ, hai vợ chồng xuất hiện trước mặt mình, nhìn hai gương mặt tươi cười này, trong lòng cậu bé rất sợ.
Không hề có bất cứ sự tò mò hay mong đợi nào, chỉ có sợ hãi.
Sau khi được nhận nuôi, cậu bé có tên mới, là Lâm Mộ.
Tuy là ba mẹ đối xử với mình rất tốt, nhưng mà Lâm Mộ cũng không thích nghi được với căn nhà này, nhưng mà cuối cùng dưới sự cố gắng của cha mẹ nuôi, tính cách của Lâm Mộ bắt đầu thay đổi, từ từ dần trở thành một đứa trẻ bình thường.
Cậu bé cứ ngỡ là tất cả những điều u ám trên thế giới này đã bị xua tan rồi.
Cậu bé cho rằng, mình sẽ không cần phải sống cuộc sống như một con chó nhà có tang, ai cũng đuổi đánh nữa.
Cậu bé cho rằng, từ nay về sau cậu bé sẽ có một mái nhà ấm áp, có ba mẹ yêu thương mình, là một đứa trẻ hạnh phúc.