Mẹ mang thai, bọn họ có cục cưng của họ.
Cậu bé như là một con thú cưng bị thất sủng, luôn bị lãng quên, luôn bị bỏ mặc.
Lại là một màu u tối.
Ban đầu khi cậu bé bắt đầu làm quen với bạn học, cũng rất hòa đồng, cảm thấy các bạn học khác cũng rất dễ gần.
Nhưng mà không biết bắt đầu từ khi nào, cậu bé đã biến thành một người bị người khác hễ nhìn thấy là chỉ trỏ, cười nhạo. Người bạn mà cậu bé đã từng nghĩ là bạn, lại hùa theo người khác đổ thùng rác lên đầu cậu, lại dùng phấn bột bôi lên mặt cậu, đổ vào ly nước của cậu.
Bọn họ nói cậu là đứa con hoang không ai cần, bước ra từ cô nhi viện.
Nói rằng mẹ cậu đã mang thai, sớm muộn gì cậu cũng sẽ quay lại cô nhi viện, chơi chung với cậu sẽ bị ghẻ lở.
Lúc đó, có một bạn học nữ cười dịu dàng với cậu bé, cười dịu dàng với tất cả mọi người.
Mà trong mắt Lâm Mộ, đó đã là sự tồn tại rực rỡ nhất.
Sau đó cuối cùng hai vợ chồng nọ vẫn vứt bỏ cậu bé, bán cậu bé cho bọn buôn người, sau nhiều lần qua tay thì bị bán đến quán bar làm chân sai vặt.
Không ai biết, anh ta đã trải qua những năm đó như thế nào.
Trong một lần vô tình, anh ta đã biết trên thế giới này có một người tên là Trình Dục Tường, cùng tên với cái tên viết trên sợi dây chuyền của mình.
Sau khi điều tra, anh ta mới biết được người tên Trình Dục Tường này chính là cha của mình.
Mình phải trải qua cuộc sống như địa ngục, có phải là nên đổ lỗi cho người đàn ông này?
Tại sao mình ra nông nỗi này, mà ông ta lại hồn nhiên không biết gì cả?
Anh ta hận, nên dù sau khi quay về căn nhà này, người đàn ông kia có đối xử tốt với anh ta đến mức nào, anh ta cũng không hề có biểu cảm gì, tất cả những thứ mà người đàn ông này cho, anh ta đều muốn giẫm nát dưới chân, mạnh mẽ giày xéo.
Thanh Mai lại không hề thể hiện thù hằn gì với người thừa kế đột nhiên xuất hiện như mình, trái lại còn chung sống với mình như cách của một người mẹ.
Trình Thư Dịch cười khổ nhìn bóng lưng của bà ta, sau đó đứng dậy đi về phòng của mình.
Trên thế giới này, Trình Thư Dịch anh ta sẽ không tin tưởng bất cứ ai, cũng sẽ không nhận lòng tốt của bất cứ ai.
Người khác có thế nào thì cũng không liên quan đến anh ta.
Để mặc Thanh Mai đang quan tâm ngoài cửa, Trình Thư Dịch co người lại, ánh mắt nặng nề co quắp nằm trên giường.
Tất cả những gì mình làm đều là đê trả thù Trình Dục Tường, anh ta không hối hận.
Ngày hôm sau, có rất nhiều người đến gia tộc Bắc Minh, ai nấy đều rất có thần khí, có vẻ đều có chút địa vị.
Tất nhiên là Chúc Hạ Dương không biết, cũng không để ý đến những điều này, bởi vì từ sáng sớm cô đã bị kéo đến trước gương, bị một nhóm người vây quanh sửa soạn.
Cô cảm nhận như mình sắp đi lấy chồng vậy.
Sau hai tiếng, cuối cùng Chúc Hạ Dương cũng đứng dậy khỏi ghế, nhìn chằm chằm đồ trang sức như muốn đè gãy cổ mình và quần áo ba lớp trong ba lớp ngoài, nghĩ thầm: Mấy thứ quái quỷ gì đây? Không lẽ muốn để mình mở hội kén rể sao?
"Hạ Dương, chúng ta đi thôi."
"Dư Hi, cô đỡ tôi với." Chúc Hạ Dương nói sau đó đưa tay ra, chỉ thấy Dư Hi đỡ lấy cô.
Chúc Hạ Dương u oán nói: "Cái đồ quái quỷ gì đây, Vân Bà sắp mở tiệc chiêu đãi thuật sĩ khắp nơi, có liên quan gì đến tôi, sao lại biến tôi thành thế này?"
"Tôi cũng không biết."
Chúc Hạ Dương được Dư Hi đỡ đến hội trường, rất nhiều người ngồi trước một cái bàn dài khiến Chúc Hạ Dương cảm thấy rất áp lực.
"Cảm ơn các vị đã nể mặt bà lão này, đến yến hội hôm nay, gia tộc Bắc Minh chúng tôi đã biến mất trên giang hồ những năm này, các vị đạo hữu đi đường vất vả rồi."
Vân Bà bước lên, một tay đặt sau lưng, tay kia chống gậy, trên gương mặt vẫn luôn nở nụ cười.
"Thời gian mà gia tộc Bắc Minh các người biến mất có vẻ quá lâu, nếu như không phải thời gian gần đây lại xuất hiện trên giang hồ, vậy hẳn là mọi người sẽ không nhớ rằng còn có một gia tộc như vậy."