"Thử một lần rồi biết!"
Chúc Hạ Dương nói xong tung người lên phía tước, kiếm Trảm Ma trong tay lóe lên tia lạnh, bay đến bay lui trong không trung, ảnh này khiến bọn họ vội vàng né tránh.
"Ha ha ha ha!" Chúc Hạ Dương ôm bụng cười lớn.
Mọi người thấy thế, biết mình bị một con nhóc trêu chọc, đều rất tức giận.
"Vô liêm sỉ!"
Một người đàn ông trung niên tức giận lao đến, chỉ thấy cả người Chúc Hạ Dương bay lên trời, vẫn chưa hề đụng đến người nọ, nhưng người nọ lại bay ra rất xa.
"Mẹ, Bảo Bảo bảo vệ mẹ, hì hì..."
Nhìn thấy Bảo Bảo nằm úp mặt vào vai mình, Chúc Hạ Dương cười xoa đầu cậu ta một cái.
Tuy là Chúc Hạ Dương cảm nhận được mình có thể đối phó với người này, nhưng mà Bảo Bảo xuất hiện, khiến mình vẫn chưa đụng tay đã khiến người nọ bay xa, điều này càng làm cho những người ở đây kinh ngạc.
Thầm nghĩ là xem ra cô gái này thật sự có chút tài năng.
Mà ánh mắt của Thanh Vũ Chân Nhân ở bên cạnh bỗng trở nên sắc bén.
"Nếu như mọi người đã đến để hóng chuyện, tôi cũng không muốn mọi người bị thương ra về, kịch hay cũng đã xem xong, sao vẫn chưa đi?"
"Không được, sao lại có thể hạ lệnh đuổi khách như vậy?" Trên mặt của Vân Bà vẫn nở nụ cười, có vẻ như trách móc Chúc Hạ Dương không hiểu chuyện, thật ra là đang phối hợp.
"Các vị cứ rời khỏi đây trước đi, dù sao gia chủ gia tộc Bắc Minh có lòng chiêu đãi thuật sĩ khắp nơi, không cần phải gây xích mích."
Nếu Thanh Vũ Chân Nhân đã lên tiếng, mọi người cũng không nói gì nữa, hùng hổ rời đi.
Chúc Hạ Dương xoay người rời đi, lại bị Thanh Vũ và Vân Bà đồng thời cản lại.
Gọi mình đến đây, khiến mình bị đủ hạng người đánh giá như vậy, cô vẫn còn chưa tính sổ với Vân Bà đâu, lại còn gọi mình lại.
Mà Thanh Vũ thấy Vân Bà cũng gọi cô gái này, bèn lựa chọn ngồi xuống, có vẻ như là lựa chọn đứng nhìn.
"Luồng sức mạnh ban nãy không phải của cháu, đã xảy ra chuyện gì?" Giọng nói của Vân Bà cứng rắn, sắc mặt cũng khó coi.
Chúc Hạ Dương nhìn Vân Bà một lúc lâu, lúc đang chần chừ không biết phải trả lời thế nào, chỉ thấy Bảo Bảo nhảy xuống khỏi vai của Chúc Hạ Dương, rơi xuống đất biến thành một cậu bé đáng yêu khoảng năm sáu tuổi.
"Chuyện này... sao lại như vậy được?" Vân Bà kinh hãi.
Mà Thanh Vũ đứng sau lưng lại không có biểu cảm gì.
Chúc Hạ Dương thấy ban nãy Bảo Bảo vẫn là một đứa trẻ mới sinh, chớp mắt đã lớn nhanh như vậy, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy quyền trượng trong tay Vân Bà biến thành một thanh kiếm gỗ, xông thẳng tới.
"Bảo Bảo."
Chúc Hạ Dương quát lớn một tiếng, trong tay xuất hiện một cây kiếm, nhún chân lao lên trước, chắn trước người cậu bé.
"Mẹ không cần lo lắng, bà ta không làm gì được con, hai người đó có cùng xông lên cũng không phải là đối thủ của con, hì hì..."
Nói thừa!
Tên nhóc con này có tu vi vạn năm, nhưng vẫn luôn ở trong mặt dây chuyền, có thể đấu được với Thanh Vũ Chân Nhân sao?
Chỉ dựa vào sự kính trọng của người đời thì đã biết, người này chắc chắn không phải là kẻ tầm thường.
Đời trước đứa bé này cũng xem như đáng thương, đời này, nếu như nó đã gọi mình một tiếng mẹ, Chúc Hạ Dương cô sẽ không trơ mắt nhìn nó gặp nguy hiểm.
"Hạ Dương, cháu biết cháu đang làm gì không?"
"Tôi biết rất rõ, đó là con của tôi, tôi muốn làm gì thì làm." Giọng nói của Chúc Hạ Dương kiên định, không hề có ý e ngại Vân Bà.
Vẻ mặt Vân Bà rất khó coi, giọng nói vẫn có vẻ đang khuyên răn: "Cháu là trừ tà sư, thánh nữ của thế gia, sao có thể là mẹ của một ma vật vạn năm, như vậy sẽ bị chê cười đến mức nào chứ?"
"Thì có làm sao? Tôi không để ý việc bị người khác chê cười, nhưng mà việc gia tộc Bắc Minh có bị chê cười cùng tôi hay không thì không hề liên quan đến tôi, là các người muốn tôi làm thánh nữ. Để các người lại được xuất hiện trước mặt mọi người, lần nữa có được danh tiếng, tôi cũng đã cố hết sức, nhưng mà có ý muốn điều khiển tôi, muốn quyết định thay tôi, xin lỗi, tôi không cho phép.”