"Nếu tôi đã là một thành viên của gia tộc Bắc Minh, vậy thì tôi vẫn sẽ cố gắng hết sức, nhưng mà tôi cũng sẽ không hi sinh bản thân để các người được như ý. Tôi không phải là A Cửu để mặc các người định đoạt kia."
Nghe vậy, mặt Vân Bà tái xanh, cả người như dại ra liên tiếp lùi về phía sau mấy bước.
Sao lại như vậy, cô vậy mà lại nhắc đến thánh nữ đời thứ nhất.
Xem ra, có lẽ là cô đã biết điều gì đó?
"Nước sông không phạm nước giếng. Nếu như bà đã đụng đến tôi, vậy thì tôi sẽ không để ý đến gia tộc Bắc Minh."
Vân Bà tức giận đến mức nói không nên lời, chỉ có thể nhìn Chúc Hạ Dương dẫn Bảo Bảo đi, nhưng mà nghĩ đến việc Thanh Vũ vẫn còn đang ở bên cạnh, lại lao đến.
"Vân Bà." Dư Hi quát lớn một tiếng, hy vọng Vân Bà có thể dừng tay lại.
Những ngày gần đây, mình không hề rời khỏi Chúc Hạ Dương nửa bước, ngày nào cũng kéo cô ấy đi làm nhiệm vụ, có thể nhận ra được sự cố gắng của cô ấy, chuyện nên làm, đúng là cô ấy không hề lơ là.
Mà đứa bé này, mặc dù là ma vật, nhưng mà không hề làm chuyện gì xấu, nó chỉ muốn được ở bên cạnh Chúc Hạ Dương mà thôi.
Chúc Hạ Dương đẩy Bảo Bảo ra, giao chiến với Vân Bà.
Bảo Bảo thấy hành động của Chúc Hạ Dương, có hơi ngẩn ra, lập tức tránh né sự tấn công bất ngờ của Thanh Vũ.
Bảo Bảo mắng mỏ lao về phía Thanh Vũ gào thét, đôi mắt đỏ ngầu, đầu ngón tay có một luồng khí quấn quanh.
Cầm phất trần trong tay, Thanh Vũ xông đến, mà Bảo Bảo cũng không hề sợ hãi, mỗi một chiêu đều đánh vào điểm yếu của đối phương.
"Một ông già trăm tuổi bắt nạt một đứa bé, không sợ truyền ra ngoài bị người khác chê cười sao?" Bảo Bảo lướt ra sau Thanh Vũ, cong móng vuốt lao đến, suýt chút nữa đã cắt vào lưng của ông ta.
"Đứng trước mặt cậu, gọi bần đạo là đứa bé cũng không quá đáng." Thanh Vũ nhẹ giọng nói.
Chúc Hạ Dương thấy Thanh Vũ và Bảo Bảo đánh nhau, ý hận trong mắt càng nhiều hơn vài phần, cô cần tốc chiến tốc thắng.
Bảo Bảo giao chiến với Thanh Vũ, hai người đều không dùng hết sức, như là đang đùa với nhau vậy, đều rất nhẹ nhàng.
Nhưng mà mỗi chiêu Vân Bà đánh Chúc Hạ Dương đều dùng hết sức, Chúc Hạ Dương cũng không hề nương tay.
Đánh một lúc lâu, Bảo Bảo và Thanh Vũ dừng lại, hai người cứ như vậy ngồi bên cạnh uống trà.
Mà lập tức, không đợi Bảo Bảo kịp phản ứng, chỉ thấy Thanh Vũ lao ra, bàn tay đánh vào người Chúc Hạ Dương.
Chúc Hạ Dương cảm nhận trên vai đau nhức, ôm lấy vai ngồi xổm xuống bên cạnh, Thanh Vũ lại ngăn cản Vân Bà đang lao đến.
Bảo Bảo thấy vậy rất tức giận, không ngờ là lão già này lại nhân lúc mình không đê ý, ra tay với mẹ.
"Mẹ!"
Bảo Bảo bỗng nhiên biến đến bên cạnh Chúc Hạ Dương, đỡ lấy cô, hung dữ nhìn chằm chằm Thanh Vũ, đang định lao lên thì bị Chúc Hạ Dương kéo lại.
"Mẹ không sao!"
"Mẹ, để con đi dạy tên đạo sĩ thúi này tự cho là đúng này một chút."
Cảm giác đau đớn trên vai Chúc Hạ Dương biến mất, bàn tay giữ lấy Bảo Bảo vẫn không buông ra.
Thanh Vũ lợi hại như vậy, không thể để thằng nhóc này mạo hiểm được.
"Cô nương không cần hoang mang, bần đạo chỉ đụng vào huyệt vị của cô nương, không làm cô nương bị thương." Thanh Vũ đi đến bên cạnh Chúc Hạ Dương, nhìn một lát, sau đó còn nói thêm: "Cô nương là một trừ tà sư, lại bảo vệ một ma vật như vậy, đúng là không phì hợp, dù là yêu ma quỷ tà gì cũng cần phải tiêu diệt, đó mới là chức trách của thuật sĩ."
"Tôi sẽ không lạm sát kẻ vô tội, đáng giết ta sẽ giết, không đáng giết, tôi nhất định sẽ không đụng đến."
"Nhưng mà nó là ma." Vân Bà nói nhỏ.
Chúc Hạ Dương nắm chặt tay của Bảo Bảo, kéo nhóc vào ngực mình, giữ lấy vai Bảo Bảo.
"Thật ngại quá, tôi bênh vực người của mình."