Tuy là Vân Bà bị thương không nhẹ, nhưng mà tiên cô này chẳng lẽ sẽ vì một ma vật mà gây thù với mình sao?
Việc tiên tử giết người, hoặc là làm hại gia tộc Bắc Minh, tin tưởng nếu như thượng đế truy cứu thì nàng cũng không dễ chịu.
"Tiên cô quá lời rồi, Chúc Hạ Dương là người của gia tộc Bắc Minh, tất nhiên là phải làm việc theo quy tắc của chúng tôi, phạm sai lầm thì cũng cần phải trừng phạt, không phải sao?"
"Không biết bạn của bổn tiên đã làm sai chuyện gì?"
Nụ cười trên gương mặt của Vân Bà khiến người ta nhìn rất khó chịu, bà ta chỉnh lại quần áo của mình, chậm rãi nói: "Thân là trừ tà sư, bên cạnh lại có một ma vật, điều này cũng đã đủ để bà lão này thanh lý môn hộ."
"Làm càn!"
Nhược Tương Ly bỗng nhiên nổi giận khiến mọi người hoảng hốt: "Bà dám nói con nuôi của bổn tiên cô là ma vật?"
"Mẹ nuôi, bà già này vừa mới cho người của bà ta đánh tập thể con, còn dùng hết sức muốn hại chị em tốt của người nữa!"
Bảo Bảo giả vờ ấm ức, nói xong thì kéo tay Chúc Hạ Dương cười hì hì.
Trên mặt Nhược Tương Ly vẫn giữ vẻ tức giận, nhưng trong lòng lại cười thầm.
Thằng nhóc này, dù nó không mách lẻo với mình, mình cũng sẽ lấy lại công bằng cho họ.
"Nói con trai nuôi của bổn tiên cô là ma vật, bà đang làm nhục bổn tiên cô, hay là đang nghi ngờ sự thánh minh của thiên đế?"
Nhược Tương Ly đến gần Vân Bà, hận ý trong ánh mắt khiến lòng Vân Bà cảm thấy lạnh lẽo, người phụ nữ này gây sự, lại còn mang thượng đế ra dọa mình.
"Tiên cô nói đùa, sao bà lão này lại dám nghi ngờ thiên đế, chỉ là tên nhóc này thật sự là ma vật, bà lão này chẳng qua chỉ nói lời thật mà thôi."
Trên mặt Vân Bà vẫn nở nụ cười lễ phép, nhưng một giây tiếp theo, đã thấy Nhược Tương Ly vung tay lên một cái, thân thể của Vân Bà lập tức lần nữa bay thẳng ra ngoài, đập mạnh vào một trụ đá, trụ đá cũng theo đó sụp đổ.
"Vân Bà!" Dư Hi kinh hô, ôm vết thương đứng dậy, đi về phía Vân Bà, lại bị Chúc Hạ Dương kéo lại.
"Bà ta vừa muốn để cô chịu chết!"
"Người muốn giết tôi là con của cô mà!"
Dư Hi và Chúc Hạ Dương bốn mắt nhìn nhau, Chúc Hạ Dương còn có thể nhìn thấy ý hận trong mắt cô ta, sau đó cô ta dừng sức đẩy tay Chúc Hạ Dương ra, đi về phía Vân Bà.
"Mẹ, mặc kệ cô ta, không biết tốt xấu." Bảo Bảo lạnh lùng nói.
Lại còn dám nói chuyện với mẹ mình như vậy, nếu như không có mẹ ở đây, nhất định phải xử đẹp cô ta.
Giọng nói của Nhược Tương Ly vô cùng uy nghiêm, mỗi một từ đều như đang ra lệnh: "Bổn tiên cô không muốn nhắc lại lần thứ ba, thằng bé không phải là ma vật.
"Ngài... Thân làm tiên, lại dám làm tổn thương người phàm, tôi nhất định sẽ nói với Thiên đế, để ngài ấy làm chủ cho tôi!"
"Ha ha... Mặt mũi của bà cũng lớn thật đấy." Cười phì một tiếng, Nhược Tương Ly phất áo, lơ lửng ngồi giữa không trung: "Gia tộc Bắc Minh các người nhốt mình ở đây đã mấy ngàn năm, không để ý đến chuyện bên ngoài cũng là điều bình thường, bổn tiên cô không ngại nói cho bà biết, sinh nhật của con nuôi bổn tiên cô, Thiên đế còn đã từng dẫn các thần tiên khác đại giá quang lâm đấy."
"Chuyện này sao có thể..." Vân Bà được Dư Hi đỡ dậy, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Một tiểu tiên cô xuất thân từ phàm nhân, sao có thể có mặt mũi như vậy chứ?
Không những có thể nhận ma làm con nuôi, thượng đế lại còn dẫn các thần tiên đến tham gia sinh nhật của nó?
Rốt cuộc người này có lai lịch thế nào?
Không chỉ Vân Bà mà tất cả người của gia tộc Bắc Minh đều vô cùng kinh ngạc, ngay cả Chúc Hạ Dương cũng ngạc nhiên rớt cằm.
Nhược Tương Ly có mặt mũi lớn như vậy sao, có thể khiến người đứng đầu thiên đình quan tâm, còn không quan tâm việc nhận ma vật làm con nuôi.
Mà một người lợi hại như vậy lại là bạn tốt của mình, nói vậy năng lực của A Cửu cũng rất ghê gớm đó.